
nhưng mà dường như anh cũng dự định làm như không thấy,
cũng không mở miệng gọi cô.
Lúc Túc Kỳ đứng trước bồn rửa mặt rửa tay, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người đẹp vừa rồi từ phòng kế bên đi
ra, đến gần đứng bên cạnh cô trang điểm lại.
Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.
Cách gần như vậy, Túc Kỳ cuối cùng cũng nhìn thấy rõ. Hóa ra cô ấy không chỉ là khí chất xuất chúng, mà người cũng rất xinh đẹp.
Chuông điện thoại vang lên, cô lấy điện thoại từ túi xách ra nghe, nghe xong
vài câu sau đó mở miệng, "Được, em biết rồi, lập tức đi ra ngoài." Thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi dễ nghe, mang theo ý tứ làm nũng thích thú nhàn
nhạt .
Túc Kỳ nhớ tới người đàn ông trên hành lang kia, bĩu môi,
không phải là trước toilet sao, gắn bó keo sơn đến như vậy sao. Ngổn
ngang trăm mối đóng vòi nước, sấy khô tay rồi đi ra ngoài.
Đi ra
từ toilet Túc Kỳ vẫn như cũ là nhìn không chớp mắt tiêu sái đi qua, bất
quá so với vừa rồi thì có thêm một tia khinh thường lẫn tức giận, cằm
nâng lên rất cao.
Mấy ngày hôm trước mới gián tiếp thổ lộ với cô, hiện tại liền với người khác dính cùng một chỗ, loại đàn ông này, may
mà lúc ấy cự tuyệt anh ta.
Tầm mắt Diệp Tử Nam một lần nữa lại di chuyển theo từng bước chân của cô, mãi đến khi cô tới chỗ rẽ, nhìn
không thấy được nữa mới quay đầu lại, chậm rãi bật cười, trong ánh mắt
lóng lánh tia gian xảo sau khi thực hiện được gian kế.
"Sao em cười đến giống như con hồ ly thế?" Người đi ra từ toilet nhìn anh hỏi.
Diệp Tử Nam nghiêng đầu, lại cười cười, "Không có gì. Đi nhanh đi, người nào đó chắc đã chờ sốt ruột rồi."
Sau khi trở lại Túc Kỳ dạo một vòng cũng không thấy Trần tư Giai, cầm điện thoại ra quả nhiên thấy mấy tin nhắn.
Đại Boss triệu tập khẩn cấp, tớ phải rút lui trước.
Túc Kỳ thở dài ngồi trên ghế salon, người duy nhất nói chuyện với cô cũng đã đi rồi.
Đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nam, "Nghe nói bạn là đệ tử của giáo sư Tần?"
Túc Kỳ ngẩng đầu nhìn nơi phát ra âm thanh, là một người đàn ông ngũ quan
đoan chính, đeo gọng kính không phù hợp, nhìn qua nho nhã lễ độ.
Cô nở nụ cười một chút gật gật đầu, lời nói này kể từ sau khi cô trở thành học trò của giáo sư Tần đã nghe qua không biết bao nhiêu lần.
"Tôi là học trò của thầy Từ đại học A, thầy ấy thường nói với tôi về bạn."
Thầy Từ là chủ nhiệm lớp lúc Túc Kỳ học đại học, trông cô từ nhỏ tới lớn.
Túc Kỳ vốn là không có hứng thú, căn bản không cùng với người xa là nói chuyện phiếm, nhàn nhạt trả lời, "Thật sao?"
Đối phương dường như không chút nào cảm giác được cô lạnh nhạt, trực tiếp
ngồi xuống bên cạnh cô, "Đúng rồi, còn chưa tự giới thiêu, tôi là Kiều
Vũ, tôi còn biết, bạn tên là Túc Kỳ, tên của bạn nghe rất dễ nghe."
Túc Kỳ chỉ cảm thấy phiền chán, những mẫu đối thoại này thật là có đủ nhàm
chán, vốn cô còn muốn ở lại một lúc, hiện tại xem ra việc này là không
cần thiết rồi. Cô đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười giả tạo, "Ngại
quá, đột nhiên tôi nhớ ra tôi vẫn còn một số việc muốn làm, đi trước
nhé."
Nói xong không đợi đối phương trả lời liền đi ra khỏi đó.
Túc Kỳ đi đến cửa khách sạn, mới bước được vài bước đầu tiên liền nhìn thấy hai người đứng trước cửa.
Cô vốn định muốn thu hồi một cước kia, nhưng là Diệp Tử Nam rất nhanh nhìn thấy cô, cực kỳ hướng nội gật đầu chào hỏi với cô, nhàn nhạt mở miệng,
"Khéo như vậy."
Người phụ nữ bên cạnh theo tầm mắt anh nhìn qua,
Túc Kỳ lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, cũng nhàn nhạt đáp trả câu như thế,
"Thật khéo."
Kỳ thật cô muốn trả lời chính là, giả dối! Người đàn ông này rất có khả năng giả vờ!
Tầm mắt người phụ nữ dừng lại trên mặt Túc Kỳ vài giây, quay đầu cười hỏi Diệp Tử Nam, "Không giới thiệu cho chị một chút sao?"
Vừa rồi tầm mắt cô thấy trong mắt Túc Kỳ và vẻ mặt đều đã mang theo thái độ thù địch, trong lòng cô oán thầm.
Diệp Tử Nam nghe lời bắt đầu giới thiệu, "Túc Kỳ, học trò nữ của Tần lão gia, vị này chính là ..."
Túc Kỳ cho rằng tiếp theo trong miệng anh sẽ phát ra chính là từ "Bạn gái," nhưng là ông trời chưa cho cô cơ hội nghe được hai chữ này.
Sau
khi ngọn đèn từ xa chiếu lại gần, một chiếc xe chậm rãi tiến tới trước
cửa khách sạn, một người đàn ông từ trong xe đi xuống, cửa xe mở ra một
nửa, có thể nhìn thấy trên ghế sau một đứa bé đang ngủ.
"Sao giờ anh mới tới, lạnh chết em rồi." Người phụ nữ đoan trang khéo léo lúc nãy vừa nói vừa nắm cánh tay người mới tới.
Người đàn ông lập tức cởi nút áo bành tô kéo người phụ nữ ôm vào trong ngực, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười cưng chiều.
Túc Kỳ trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, sững sờ quay đầu nhìn Diệp Tử
Nam, trên mặt anh nở nụ cười mang vẻ tự nhiên, nhìn hai người ân ái.
Dường như cảm giác được ánh mắt của cô, Diệp Tử Nam cuộn tay phải đặt trên
môi, ho nhẹ một tiếng, "Để tôi giới thiệu một chút, vì này chính là chị
họ tôi Diệp Phi Dao, từ nhỏ bọn tôi cùng nhau lớn lên, vị này chính là
chồng chị ấy, bên trong tiểu tử ngủ giống như heo con kia là con trai
của họ."
Không biết có