
ng."
"Không phải!"
Sau khi nói xong Túc Kỳ và Trần Tư Giai đối mặt, tiến hành trao đổi ánh mắt, hai người không ai nhường ai.
Túc Kỳ trừng mắt nhìn cô, cậu mà lại nói bậy nữa tớ liền tiêu diệt cậu.
Trần Tư Giai híp mắt không chút nào bị uy hiếp, cậu mà đe dọa tới nữa tớ liền đi khỏi đây, mình cậu ở lại đi!
Túc Kỳ nhíu mày, anh hùng không để ý thiệt thòi trước mắt, được rồi, cậu tha hồ mà nói.
Sau khi đạt được nhận thức chung, hai người đồng thời quay đầu cười với
Diệp Tử Nam. Trần Tư Giai cười đến đoan trang khéo léo, nhưng Túc Kỳ thì lại cười như kiểu ngoài cười nhưng trong không cười.
Diệp Tử Nam đưa ra một quyển sách, "Em một mực tìm chính là bản này sao?"
Túc Kỳ lườm một cái, "Không phải!"
Trần Tư Giai cầm lấy mang qua lật đi lật lại, "Thế nào lại không phải, không phải bản này sao? Đầu óc cậu hư rồi hả?"
Túc Kỳ bỗng nhiên hối hận khi mang Trần Tư Giai tới, trước mặt mọi người phá đám, đầu óc cậu mới hư ấy!
Túc Kỳ đoạt lấy trong tay Trần Tư Giai, ném cho Diệp Tử Nam, "Tôi không cần, anh mang về đi."
Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.
Trần Tư Giai lập tức cướp về ôm trong ngực, "Vì sao không cần, cậu không cần thì tớ cần!"
Túc Kỳ lại hối hận, ghé vào tai cô, "Cậu có thể có chút khí phách không?!"
Vẻ mặt Trần Tư Giai mê muội, "Khí phách là quái gì? Có thể ăn được sao? Có khả năng nấu canh được sao?"
Túc Kỳ cảm thấy Trần Tư Giai thật sự không giúp gì được, để cô tự sinh tự diệt đi thôi, quay đầu sang một bên.
Bên tai liền nghe thấy Trần Tư Giai thả âm thanh mềm mỏng, "Túc Kỳ nhà
chúng ta da mặt mỏng, xấu hổ khi nhận đồ người khác, không sao tôi nhận
giùm cô ấy, thật sự là cám ơn anh. Đúng rồi, quyển sách này bây giờ rất
khó tìm, không biết có thể tìm cho tôi một bản không?"
Túc Kỳ hớp một ngụm nước trái cây thiếu chút nữa thì phun ra, che miệng không
ngừng ho khan. Diệp Tử Nam không biến sắc đưa cho cô chiếc khăn tay, âm
thanh rõ ràng nín cười, "Có thể."
Trần Tư Giai lơ đãng vỗ vỗ lưng cho Túc Kỳ dễ thở, ánh mắt nhìn Diệp Tử Nam vẻ mặt sùng bái, "Thật
không? Thực sự rất cám ơn anh!"
Tối hôm đó Trần Tư Giai và Diệp Tử Nam nói chuyện với nhau rất vui vẻ, Túc Kỳ thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng càng cảm thấy hối hận.
Cũng chính là từ bữa cơm tối đó khiến cho Trần Tư Giai trở thành fan trung
thành của Diệp Tử Nam, mặc cho Túc Kỳ đe dọa dụ dỗ như thế nào cũng
không lay chuyển được.
Diệp Tử Nam đưa Túc Kỳ và Trần Tư Giai về
đến dưới lầu phòng ngủ, Túc Kỳ kêu Trần Tư Giai lên trước, cô ở lại nói
chuyện với Diệp Tử Nam.
Túc Kỳ đã quyết định nói rõ ràng, "Diệp Tử Nam, tôi nghĩ đã rất rõ ràng, tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp."
Dường như Diệp Tử Nam sớm đoán được cô sẽ nói như vậy, "À...,không thích hợp? Chỗ nào không thích hợp?"
Túc Kỳ vốn là vì để cự tuyệt anh tùy tiện tìm một lý do, không nghĩ tới anh mổ xẻ hỏi tận gốc rễ như thế, có chụt thẹn quá hóa giận, giọng điệu
không hiền lành, "Không thích hợp thì không thích hợp! Chỗ nào cũng
không thích hợp! Diệp Tử Nam, người như anh thiếu phụ nữ sao? Tại sao
anh lại dây dưa với tôi?"
Diệp Tử Nam nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc, "Tôi là người như thế nào? Tôi là loại người gì vậy?"
"Từ lúc bắt đầu anh liền không thẳng thắn thành khẩn, anh nói anh chỉ là
người làm ăn bình thường, anh đúng là người làm ăn bình thường sao?
Người làm ăn bình thường sẽ đi chỗ đó ăn cơm? Người làm ăn bình thường
sẽ sử dụng loại xe này? Người làm ăn bình thường lại có thể có đám bạn
bản lĩnh cao cường như thế? Anh chính là loại người như thế nào không
phải anh rõ ràng lắm sao?"
Diệp Tử Nam nhìn cô bỗng nhiên bật
cười, "Túc Kỳ, em không cần như vậy. Diệp Tử Nam tôi là loại người như
thế nào chính bản thân tôi rõ ràng, em nói đúng, tôi không thiếu phụ nữ, cần gì phải đi dây dưa với em?"
Nói xong liền rời đi, để lại Túc Kỳ sững sờ đứng đó. Cứ như vậy sao? Cô còn tưởng rằng đối mặt với đối
thủ cường đại, không nghĩ tới đối thủ vậy mà chủ động thỏa hiệp, thật sự là không tưởng tượng nổi.
Đêm hôm đó tên Diệp Tử Nam cứ cách vài phút lại xuất hiện trong miệng Trần Tư Giai, Túc Kỳ không thể nhịn được nữa, "Trần Tư Giai, tớ nói cho cậu biết, cậu mà còn nhắc đến ba chữ kia nữa thì tớ thực sự sẽ trở mặt với cậu đấy!"
"Trở mặt? Vì sao
không thể nói ra? Không phải cậu đối với người ta không có cảm giác sao? Khi nào thì cậu bắt đầu chú ý đến người qua đường Ất Giáp rồi hả? Đúng
rồi, cháu ngoại giáo sư Tần tên gì? Ăn cơm với chúng ta là ai? Đối tượng lúc trước cậu thân cận tên là gì?"
"Trần Tư Giai!" Túc Kỳ nổi giận gầm lên một tiếng.
"Được rồi được rồi, không nói tới thì không nói nữa," Trần tư Giai ngồi vào
bên cạnh Túc Kỳ, "Tớ có chuyện nghiêm túc muốn hỏi cậu."
Túc Kỳ liếc mắt một cái, "Nói đi."
Trần Tư Giai bỗng nhiên đưa ra một quyển sách cười hỏi, "Người đưa cho cậu quyển sách này tên là gì?"
Lần này Túc Kỳ không rống, trực tiếp đẩy Trần Tư Giai xuống giường rồi bóp cổ cô, hai người nháo thành một đoàn.
Từ sau hôm đó, Diệp Tử Nam thật sự không xuất đầu lộ diện.