
ếu là một người đàn ông rất tốt, vô luận hắn có yêu hay không yêu chị, hắn
đều sẽ xem chị như một phần cuộc sống của hắn, chưa từng nghĩ đến sẽ vứt bỏ
chị!"
Tôi gật đầu, "Tôi
biết!"
"Chị dâu, kể cho chị
nghe một chuyện, nhưng chị đừng trách móc nhé!" Đỗ Viễn Phong cười cười,
lại nói, "Tôi và Tiếu cùng theo đuổi La Tình, nhưng mà tôi lại thất bại,
vì thế xuất ngoại du học, bởi vì thời điểm đó thật sự quá khó khăn. Nếu là
người đàn ông khác, tôi còn có thể nói, La Tình không có mắt nhìn, tìm một kẻ
ngu ngốc làm bạn trai, chính là cô ấy lựa chọn Tiếu, tôi thua tâm phục khẩu
phục. Chị đừng cười, tôi biết suy nghĩ của phụ nữ khác với đàn ông, nhưng đàn
ông là vậy, chuyện gì đều phải tranh thắng bại, so mạnh yếu. Nhưng mà, chị biết
không, La Tình vẫn chủ động giữ liên lạc với tôi, cô ấy vẫn một mực liệt tôi
vào danh sách một trong những người theo đuổi mình, cho dù tôi không bằng Tiếu,
nhưng thuỷ chung vẫn là một cổ phiếu có tiềm năng, đây là cách nghĩ của cô ấy,
cũng là cách nghĩ đối với tất cả các người đàn ông khác. La Tình chính là loại
phụ nữ cho dù cô ấy đùa bỡn người khác, vẫn làm cho họ cảm thấy thật vinh
hạnh."
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu.
Đỗ Viễn Phong ảm đạm
cười, "Chị dâu, quan hệ nam nữ có rất nhiều loại, rất nhiều lúc yêu nhau
là tất nhiên, mà cái loại lãng mạn ngẫu nhiên này, trên cơ bản đều là tình đơn
phương, yêu khổ, thầm mến."
Tình đơn phương, yêu khổ,
thầm mến, bảy từ này làm cho lòng tôi một trận chua sót, nhưng chưa kịp không
nhịn được sụt sịt cái mũi, lại nghe Đỗ Viễn Phong nói, "Được, trao đổi bạn
nhảy!"
Tôi mạnh mẽ ngẩng đầu,
người đứng ở trước mặt ôm lấy thắt lưng tôi, đã đổi thành Tiếu. Nghiêng người
nhìn qua, chỉ thấy Đỗ Viễn Phong cùng La Tình đang nhảy.
"Hai người nói
chuyện gì vậy?" Tiếu hỏi.
Tôi đặt trán mình trên
ngực anh, lại ngửi thấy một mùi nước hoa của phụ nữ, vội ngẩng đầu lên,
"Không nói nhiều! Đỗ tiên sinh nói anh sẽ không vứt bỏ em!"
"Ha ha!" Tiếu
Hoan cười khẽ, ôm người tôi sát vào thân thể anh, "Miệng Đỗ rất nhiều
chuyện, có gì không nói ra được sẽ không cam lòng! Không có cốt khí!"
"Nhưng mà, hắn thật
sự rất hiểu anh!" Tôi nói.
"Ừ, bọn
anh......" Những lời sau đó, tôi lại không thể nghe thấy, tôi lại bắt đầu
ù tai, chỉ một thoáng mà may mắn là tôi vẫn dựa vào thân thể anh, cho nên lúc
tôi hôn mê, anh đã ôm chặt lấy tôi. Tôi không nghe rõ được anh đang nói cái gì,
chỉ là thời điểm khi mắt nhắm lại, nhỏ giọng gọi một cái tên. Sau đó anh sửng
sốt, tôi liền hoàn toàn mất đi ý thức.
Tôi gọi, Tiểu Bắc.
Tôi nằm trên giường trong
phòng ngủ xem TV, là một chương trình hài kịch, tôi thường xem chương trình
trong TV cười ra tiếng. Nhưng hiện tại tôi cười không nổi.
Tôi cầm lấy điều khiển ở
một bên, tắt đi. Sau đó quay đầu nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, tai cẩn thận
nghe động tĩnh bên ngoài kia.
Không có tiếng động, dù có
đến ba người ngồi trong phòng khách.
Nhưng vẫn không có động
tĩnh gì cả.
Tiểu Bắc, chồng tiểu Bắc,
còn có Tiếu!
"Tiếu tiên sinh, tôi
muốn đưa Tư Doanh đi."
Rốt cục, Tiểu Bắc là
người mở đầu.
"......" Tiếu
không lên tiếng.
"Tiếu tiên sinh, tôi
lặp lại một lần nữa, tôi muốn đưa Tư Doanh đi!"
Vẫn là trầm mặc, trầm mặc
vài phút, sau đó là tiếng mở cửa, Tiếu?
Tôi cố gắng ngồi dậy khỏi
giường, muốn đi ra xem, người mở cửa ra, là tiểu Bắc.
"Tiểu Bắc, anh ấy
đâu? Cậu nói với anh ấy rồi sao?" Tôi trừng lớn mắt nhìn cô ấy.
"Còn đợi tớ nói sao?
Lần này cậu hôn mê cả ngày trời!" Tiểu Bắc ôm bụng đi đến.
"Tớ đến đón cậu!
Chúng ta đi thôi." Cô ấy nhìn tôi.
"Tiểu Bắc, anh ấy
đâu rồi?"
"Anh ta đi ra ngoài,
cái gì cũng không nói, thật đáng chết!" Tiểu Bắc nói xong liền lấy áo
khoác khoác lên người cho tôi. Tôi giống như đứa trẻ hờn dỗi, hất áo khoác
xuống, "Tớ không đi, tớ sẽ chết ở nhà mình!"
Tiểu Bắc nhìn tôi, cô ấy
không giận, "Ở nhà? Tớ xem là cậu muốn chết ở bên người hắn ta đi! Nhìn
xem, hắn có ở bên cạnh cậu không? Gọi một cú điện thoại kêu tớ đến, nhìn thấy
tớ đến, một câu cũng không nói, bây giờ thì tốt rồi, bỏ đi thẳng tuốt, có liếc
nhìn cậu cái nào không? Tư Doanh, ngoan, chúng ta đi thôi! Được không?"
Tôi cúi đầu, bị Tiểu Bắc
kéo dậy, cô ấy vội vàng mặc đồ cho tôi xong, sau đó đỡ tôi đi ra ngoài, trong
phòng khách, chồng cô ấy đang chờ, tôi vừa đi ra, Mai tiên sinh liền sửng sốt
thật lâu mới khàn khàn nói, "Tư Doanh, em thật ốm!"
Đầu tôi cúi càng thấp,
nước mắt từng giọt từng giọt không ngừng rơi, trong khoảng thời gian này tôi
không ngừng che giấu bệnh trạng, không cùng bất cứ ai gặp mặt, cảm thấy thật
uất ức, cho nên lúc Tiểu Bắc và Mai tiên sinh quan tâm tôi, tính tiểu thư từ bé
của tôi lại bất chợt trỗi dậy, tôi đứng ở giữa phòng khách, khóc thật to.
Tôi vừa khóc, vừa nói,
"Tiểu Bắc, tớ không đi, tớ không đi. Tiểu Bắc, tớ rất luyến tiếc!"
Mai tiên sinh ôm Tiểu Bắc
vào ngực, Tiểu Bắc cũng khóc.
"Cậu xem, Tiểu Bắc,
tớ không thể ở chung với cậu, cậu đang mang thai mà! Tương lại sẽ làm mẹ
mà!" Tôi ngồi xổm xuống, đứng quá mệt mỏi, tôi ngồi xổm xuống tiếp tục
phát giận.