
Tô Mạt khó giữ tâm trạng bình tĩnh, tim đập thình thịch. Một lúc sau, cô mới ngẩng đầu. “Tôi muốn vào nhóm dự án”.
Vương Cư An tựa vào sofa. “Không thích hầu hạ Tống Thiên Bảo à? Nếu em không muốn làm thì có thể xin nghỉ”.
Viền mắt Tô Mạt cay cay. “Tôi không cam tâm ra đi. Tôi theo dự án này bao
lâu, đóng góp bao nhiêu công sức chắc mọi người đều rõ. Khó khăn lắm bây giờ mới có tiến triển, tôi không thể bỏ qua như vậy”.
Vương Cư An chau mày. ''Em ra ngoài xã hội bao lâu rồi? Người bình thường
không chịu bỏ công sức chắc chắn không có thu hoạch, bỏ công sức cũng
chưa chắc đã được báo đáp, em không hiểu đạo lý này sao?”
Tô Mạt cúi đầu im lặng.
Vương Cư An điều chỉnh tư thế thoải mái hơn. “Tô tiểu thư, lần trước em chạy
đến hỏi tội tôi, bây giờ lại bảo tôi giải quyết cho em. Phụ nữ đúng là
hay thay đổi thật, có ai đi cầu xin người khác giúp đỡ như em không?
Nhắc tới chuyện này mới nói, em đến tìm tôi làm gì? Tôi đâu phải là lãnh đạo trực tiếp của em, dựa vào cái gì mà tôi phải giúp em? Nếu tôi ra
mặt, cô tôi sẽ nghĩ thế nào? Tội gì tôi phải vì chuyện nhỏ này mà làm
phiền cô tôi?”
“Anh...” Tô Mạt đan tay vào nhau, siết chặt đến mức ngón tay nổi gân xanh. “Kiểu gì anh chẳng có cách, chẳng phải anh từng nói... thích tôi hay sao?”
Vương Cư An phì cười. “Em bao nhiêu tuổi rồi? Mười tám tuổi?”
Tô Mạt cảm thấy mặt mình nóng đến mức như có lửa đốt. Cô vô cùng căng
thẳng, thậm chí căng thẳng hơn hôm diễn thuyết trước đám đông. Đã đến
nước này, cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc “ngả bài”: “Nhưng câu
nói của anh khiến tôi tưởng thật. Hơn nữa, trong nửa năm qua, anh rất
hay dùng lời nói để thăm dò tôi. Bất kể vì nguyên nhân nào, tôi đều cảm
thấy anh quá nhẫn nại. Tối hôm đó, chẳng phải anh chạy đến gõ cửa nhà
tôi hay sao? Còn nữa, chẳng phải anh rất bận hay sao, liệu anh có giúp
mỗi nhân viên nữ, phân tích sai sót của cô ta trong công việc? Cả hôm
tôi bị phá xe ô tô nữa, anh đã ném cả đống tiền để cứu tôi. Sau đó, tôi
nghe tin tức, họ nói ở đường bờ biển xuất hiện một người bị nghi mắc
bệnh tâm thần, nhất thời bị kích động nên đã rải hơn bốn vạn tệ, tạo
thành cảnh tượng tranh cướp hỗn loạn. Hơn bốn vạn tệ... anh thử nói xem, biểu hiện này của anh có bình thường không? Đến người ta đưa tin còn
nói không bình thường, anh bảo tôi làm sao không tin cơ chứ?” Ngừng vài
giây, cô nói tiếp: “Thật ra tôi cũng chẳng rõ tại sao anh lại để ý đến
tôi. Nhưng tôi cảm thấy anh rất có hứng thú với tôi, không biết chừng
còn nhiều hơn tôi tưởng”.
Vương Cư An đanh mặt lại nhưng anh ta lại cười: “Em lấy đâu ra sự tự tin như vậy?”
Tô Mạt cúi đầu, mặt đỏ tía tai. “Là anh cho tôi”.
Vương Cư An lại cười.
Thấy sắc mặt anh ta có vẻ nhẹ nhõm, Tô Mạt cất giọng thành khẩn: “Nếu lần này anh giúp tôi, tôi rất cảm ơn anh”.
Vương Cư An đặt lon bia xuống bàn, điềm nhiên như không. “Câu nói này của em quá trắng trợn”.
Tô Mạt ngẫm nghĩ, cố gắng kìm nước mắt. “Tôi biết về mặt lòng dạ, tôi
không thể đọ với anh. Do đó tôi nghĩ sao nói vậy, hy vọng anh có thể
giúp tôi một lần, chỉ một lần này thôi”.
Vương Cư An hỏi: “Có cần tôi dạy em phải nói thế nào không? Em có thể hành
động giống những người phụ nữ khác, hung hãn một chút, trực tiếp xông
đến hét lớn: “Vương Cư An, chuyện này anh phải giải quyết ngay cho tôi,
dù anh không muốn cũng phải giúp tôi! Tôi đây không thể để anh ngủ không công”. Em nhìn lại em đi, vừa rồi nói nhiều như vậy, trọng tâm nằm ở
chỗ nào? Em không muốn mạnh dạn cũng được nhưng cuộc điện thoại trước đó của em cũng có vấn đề, xương hô là Vương Tổng trợ lý Tô quá xa cách.
Chuyện cũ coi như không phải không có cách nhưng chắc em hiểu đạo lý
muốn giành được thứ gì đó, bản thân phải bỏ ra trước?”
Khóe mắt Tô Mạt ươn ướt, cô cố giả vờ trấn tĩnh, gật đầu. “Tôi biết, tôi cũng tặng anh câu đó”.
Vương Cư An đứng dậy, đi ra cửa. “Tôi đã nói hết những điều em muốn biết.
Ngày mai tôi đi công tác, em còn vài ngày để suy nghĩ”. Ngừng vài giây,
anh ta lại lên tiếng. “Hãy chăm sóc Thiên Bảo tử tế, con người cậu ấy
rất tốt. Đừng nghĩ đến chuyện buôn bán mà không phải bỏ vốn”. Anh ta mở
cửa, liếc nhìn Tô Mạt. Bắt gặp vẻ ngập ngừng trên gương mặt cô, anh ta
hỏi: “Hay bây giờ em đã hiểu ra rồi?”
Tô Mạt cúi thấp đầu, đi qua Vương Cư An, ra ngoài.
+++
Hai người, một trước một sau xuống dưới. Lão Trương nhìn thấy Tô Mạt trước
tiên, thầm nghĩ cô gái này chẳng khác lúc vào đây, vẫn là gương mặt tiều tụy chất chứa tâm sự. Cô vừa đi ra ngoài, lão Trương lại nhìn thấy
Vương Cư An, ông vội bảo người lái xe tới.
Lên ô tô không bao lâu, Vương Cư An nhận được một cuộc điện thoại từ người
bạn cùng chơi mạt chược trước đó. Nói chuyện nghiệp vụ ngân hàng một
lúc, anh ta tắt máy, tựa đầu vào thành ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nghe anh ta nói về vấn đề bảo đảm, thế chấp gì đó qua điện thoại, lão Trương
không hiểu, nhưng nhìn bộ dạng của anh ta bây giờ, ông đoán anh ta lại
gặp chuyện phiền muộn.
Lão Trương vốn không muốn làm phiền nhưng ông không kiềm chế nổi, lên tiếng phàn nàn: “Đồ ăn của khách sạn này chẳng ra sa