
hiên Bảo càng tỏ ra kháng cự. Trước đây, anh ta không muốn cô
ra về, bây giờ lại hy vọng cô về sớm, nhưng khi Tô Mạt ra cửa, anh ta đi theo sau làu bàu:”Tôi muốn cô hát Karaoke cùng tôi, tôi muốn học!”
Tô Mạt nói:” chỉ cần anh chịu học, tôi sẽ ở lại, bao lâu cũng được.”
Tống Thiên Bảo tỏ ra không tình nguyện.
Tô Mạt về nhà, lên mạng tra cứu tài liệu liên quan đến việc học tập của
trẻ em thiểu năng, hy vọng tìm ra phương pháp thích hợp. Trong khoảng
thời gian đó, cô nhận được điện thoại của Mạc Úy Thanh. Cô ta có vẻ có
điều muốn nói nhưng khó lên tiếng, còn Tô Mạt đang bận nên chỉ ậm ừ. Mạc Úy Thanh cảm nhận được điều này, nói mấy câu liền cúp máy, Tô Mạt hơi
lo lắng, định lúc nào rãnh rỗi sẽ đi thăm cô ta nhưng bận rộn nên cô
quên béng Mạc Úy Thanh.
Tô Mạt tình cờ xem bộ phim tài liệu kể về quá trình một bé gái mắc bệnh tự kỷ học tập và giao tiếp với xã hội. Bé gái đó không nói chuyện, cũng
không tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhưng rất thích xem phim, đặc biệt là phim tình cảm. Cô bé xem đi xem lại nhữ đoạn giống nhau trong các bộ phim. Đó là cảnh nhân vật nam nữ chính gặp lại nhau sau nhiều khó khăn, trắc trở, họ nhìn nhau trong đám đông, sau đó, nhân vật nam chính dang
rộng đôi tay, nhân vật nữ chính lao vào lòng người yêu như con chim bay
xuống khu rừng.
Mẹ bé gái mô phỏng động tác trong phim, mỉm cười, dang tay với cô bé. Cô
bé dần dần hiểu ý, chạy vào lòng mẹ. Đây là một trò chơi thú vị mà không khiến mọi người cảm thấy nhàm chán. Mỗi lần làm vậy, mẹ bé gái sẽ dạy
cô bé những câu đơn giản. Câu đầu tiên mà bé gái học được là câu:” Con
yêu mẹ!”
Tô Mạt nghĩ đến những việc Tống Thiên Bảo thích làm.
Ngày hôm sau, cô nói với Tống Thiên Bảo:” Chúng ta cùng hát đi!”
Tống Thiên Bảo rất vui mừng. Tô Mạt đưa cho Tống Thiên Bảo một tờ giấy chép
lời thơ:” Anh biết hát bài này là có thể học thuộc lời thơ trên giấy.
Những chữ này không đơn giản, hồi còn đi học, mất một tối tôi mới học
thuộc được đấy. Nếu anh có thể đọc thuộc trước mặt mẹ anh, chắc chắn bà
ấy sẽ rất vui. Còn anh sẽ càng có lòng tin vào bản thân.”
Tống Thiên Bảo mơ hồ nhìn cô. Tô Mạt dạy anh ta hát một đoạn trong bài thơ
Ly Tao của Khuất Nguyên theo điệu nhạc của ca khúc Thiên Thiên khuyết
ca. Tống Thiên Bảo rất thích bài hát Thiên Thiên Khuyết ca nên anh ta
học rất nhanh. Sau khi hát thành thạo, quả nhiên anh ta có thể đọc thuộc bài thơ.
Vương Á Nam về nhà thấy vậy đương nhiên rất vui mừng, nhưng ngay sau đó bà tỏ ra buồn bã.
Tô Mạt không biết cô đã làm sai điều gì.
Vương Á Nam thở dài. “Tống Thiên Bảo nhà tôi lúc nhỏ thông minh biết bao. Nó
thích đọc sách, nói chuyện suốt ngày, không phải như bây giờ…” Ngừng một lát bà nói tiếp:” Bao nhiêu năm qua, tôi đã hết hy vọng, cô cũng không
cần hao tâm tổn sức. Tôi chỉ mong nó sống vui vẻ được ngày nào hay ngày
ấy!”
Tô Mạt nói:” Tôi nghĩ nếu anh ấy có thể đọc hiểu tin tức trên báo hay tạp
chí, không biết chừng cũng có thể xem một số thông tin trong hợp đồng…”
Vương Á Nam chẳng để tâm, chỉ mỉm cười.” Nếu nó không phản cảm, cô muốn làm gì thì làm! Tìm chút việc cho nó cũng là điều tốt.”
Tô Mạt cho rằng bản thân “dục tốc bất đạt”. Thấy Vương Á Nam cười tươi,
Tống Thiên Bảo rất đắc ý, sau đó hỏi cô: “Thư ký Tô, sao cô biết làm vậy khiến tôi có thể nhận mặt chữ?” Tô Mạt kể cho anh ta nghe câu chuyện bé gái học nói dưới sự trợ giúp của người nhà, tất nhiên cô bỏ qua phần
phim tình cảm nam nữ. Tống Thiên Bảo bỗng có hứng thú.” Chúng ta cũng
chơi đi!”
Tô Mạt phì cười.”Anh lớn như vậy, anh mà lao đến, tôi làm sao đỡ nổi!”
Tống Thiên Bảo chạy ra xa một chút, dang rộng hai tay. “Cô lao đến đi, tôi có thể đỡ cô.”
Gương mặt anh ta lộ ra vẻ khao khát.
Tô Mạt giật mình, vội nói:”Thiên Bảo, anh vừa ăn tối xong, nên đi lại cho
tiêu cơm. Hay là anh ra vườn trồng hoa đi!” Nói xong, cô liền quay người bỏ đi. Giống như có dự cảm, Tô Mạt rảo bước nhanh, gần như chạy vào
nhà, nhưng vẫn bị người ở đằng sau ôm chặt. Tô Mạt cất cao giọng:” Thiên Bảo, bỏ tay ra!”
Tống Thiên Bảo lặng thinh, vùi đầu vào cổ cô, thở hổn hển. Vòng tay của anh ta càng lúc càng siết chặt.
Tô Mạt tức giận.” Tống Thiên Bảo, anh mau buông tay! Anh còn không buông
tay, tôi sẽ hét to đấy! Đến khi mẹ anh về nhà, họ sẽ mách mẹ anh. Mẹ anh sẽ rất tức giận, sẽ đuổi việc tôi… anh mau buông tay ra đi!”
Nhưng cô càng giãy giụa, Tống Thiên Bảo càng xúc động, miệng lẩm bẩm:” Thư… Tôi… tôi…Cô… thơm quá!”
Tô Mạt chuẩn bị hét lớn, đằng sau đột nhiên có người gọi: Tống Thiên Bảo!”
Nghe giọng nói của người đó, Tống Thiên Bảo giật mình, dần buông tay. Anh ta ngẩng đầu, đáp:” An An!”
Sắc mặt Tô Mạt tái nhợt. Cô đẩy mạnh Tống Thiên Bảo, trừng mắt nhìn anh ta.
Vương Cư An đi đến, kéo Tống Thiên Bảo ra xa, đồng thời hỏi anh ta:” Cậu làm gì vậy?”
Tống Thiên Bảo không lên tiếng, chỉ nhìn Tô Mạt. Gương mặt anh ta đỏ ửng, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, tủi thân và vô tri.
Tô Mạt đứng một lúc. Nghĩ đến thái độ thật thà, thân thiện của anh ta
trước đó, cô bớt tức giận nhưng đầu ốc vẫn hỗn loạn. Cô lên tiếng: Tống
Thiên Bảo, tôi coi anh