Snack's 1967
Lạc Chốn Phù Hoa

Lạc Chốn Phù Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325343

Bình chọn: 7.00/10/534 lượt.

n cô gái thích vận động nên nước da rất

khỏe khoắn… Đương nhiên khỏe mạnh là tốt, không cần quá khắt khe nhưng

đàn ông đều hời hợt, thỉnh thoảng hay để ý đến những chi tiết không quan trọng.

Cô gái ban đầu tương đối kiệm lời, ngôn ngữ, cử chỉ khôn khéo. Sau khi

tiếp xúc sâu hơn, cô dần dần bỏ đi sự đề phòng. Thấy Vương Cư An cười

cười nhình mình qua cặp kính râm, cô hơi thẹn thùng nhưng vẫn giả bộ

trấn tĩnh, khoác tay anh ta một cách tự nhiên. “Anh nhìn gì vậy? Chưa

gặp mỹ nhân bao giờ sao?”

Vương Cư An đưa cây gậy cho cậu bé nhặt bóng, cất giọng trêu ghẹo lấy lòng

phụ nữ: “Mỹ nhân gặp không ít nhưng không nhiều người có đặc điểm rõ

ràng”.

Cô gái mỉm cười: “Đặc điểm gì cơ?”

Vương Cư An bước lên xe. “Mắng người không ngượng mồm”.

Cô gái cười vui vẻ. Xe điện chạy về chỗ cũ. Bắt gặp một người đàn ông bụng phệ vụng về vung gậy, cô ta thẳng thừng chê bai. “Nhìn ông kia ngờ

nghệch chưa kìa”, hay “Mặt ông này rất chi là đê tiện”. Cô ta có khí

chất không tồi nhưng ở môi trường dạy học bị bó chân bó tay nên khi rời

khỏi cổng trường, cô ta lộ vẻ hào sảng, cười nói, tức giận, trách mắng

rất tự nhiên. Tuy thỉnh thoảng, những lời nói vậy của cô ta khiến người

nghe khó chịu nhưng cô ta không giống những cô gái khác, luôn ngầm thể

diện sự thông minh, tài trí của mình hoặc gây ấn tượng với đám đông qua

lời ăn tiếng nói.

Đối với mấy chiêu lạt mềm buộc chặt hay cố ý như gần như xa của phụ nữ,

Vương Cư An đã hết hứng thú từ lâu. Anh ta thích những người phụ nữ vô

tâm vô tư, không che đậy như cô gái này. Anh ta cố ý trêu chọc, ghé sát

tai cô gái thầm thì : “Một cô gái trông có vẻ thục nữ nhưng nói chuyện

như đàn ông. Em có biết chữ “điểu (lqd) có nghĩa là gì không?”

(lqd) Từ ‘đê tiện’ trong câu: “Mặt ông kia rất chi là đê tiện” từ gốc là “điểu

ti” một cách nói chế nhạo thường dùng trên mạng hiện nay. Nghĩa gốc của

từ “điểu” là bộ phận sinh dục của đàn ông.


Cô gái có vẻ ngượng ngùng nhưng vẫn đảo mắt qua nơi giữa chân Vương Cư An. “Đây là từ hình tượng. Đối với đàn ông, nếu thiếu thứ này sẽ chỉ là cái xác không hồn”.

Hai người liền bật cười. Bên cạnh có chiếc xe điện đi qua, người đàn ông

trên xe từ tốn kể chuyện môn thể thao golf xuất phát từ Scotland hay

lịch sử cổ đại Trung Quốc, cô gái bên cạnh chăm chú lắng nghe vẻ sùng

bái. Một người đàn ông và một người đàn bà dù có bắt đầu đàng hoàng và

lý trí như thế nào đều không tránh khỏi số phận chỉ để giải quyết nửa

thân dưới, chi bằng ngay từ đầu thông suốt vấn đề cho thoải mái.

Không bao lâu sau, ủy viên hội đồng quản trị Lâm và Triệu Tường Khánh lái xe

đi đến. Hai bên chào hỏi nhau. Thấy đôi nam nữ cười nói vui vẻ, ông già

họ Lâm cũng cười ngoác miệng.

Buổi trưa nghỉ ngơi, Vương Cư An vào phòng nam giới tắm rửa, sự mệt mỏi tan

biến không ít. Lúc ra ngoài, anh ta thấy cô gái trẻ ngoan ngoãn ngồi

trên chiếc ghế dài ở phòng ngoài chờ đợi. Nơi này yên tĩnh, vắng vẻ,

xung quanh không một bóng người. Cô gái cúi thấp đầu, không biết đang

làm trò gì. Anh ta tiến lại gần , mới chợt nhớ ra trước đó vô ý để điện

thoại trên bàn. Lúc này, điện thoại của anh ta đang bị cô gái mở ra xem. Cô ta rất cảnh giác, từ tốn ngẩng đầu, mỉm cười với Vương Cư An, “Sao

anh đi đâu thế? Em đợi anh đến mức thấy buồn chán. Điện thoại của anh

chẳng có trò chơi gì hay”.

Vương Cư An ngồi xuống, bất giác cười cười.

Cô gái hỏi: “Anh cười gì vậy?”

Vương Cư An tựa vào thành ghế nhìn cô gái, thở dài. “Con trai tôi cũng có

tính con nít. Nhiều lúc tôi không cho nó chơi game, tịch thu điện thoại

và máy tính của nó, nó lại lén lút lấy di động của tôi chơi game, chống

chế có người gọi đến nên nó đnag định giúp tôi nghe điện thoại”.

Cô gái im lặng. một lúc sau cô ta ngồi lên đùi Vương Cư An, ôm cổ anh ta,

cất giọng nũng nịu. “Tại vì em không nén nổi lòng hiếu kỳ nên mới mở ra

xem”.

“Em muốn thấy điều gì?”

Cô gái áp mặt vào hõm cổ của anh ta, nói nhỏ: “Ai bảo anh có nhiều cuộc

điện thoại như vậy, hết cuộc này đến cuộc khác, cứ như giục đò ấy. Thảo

nào bọn họ nói anh rất trăng hoa”.

“Em biết chớt thời cơ thật đấy”. Vương Cư An nói.

Nghe giọng điệu có vẻ khác thường, cô ta vội giải thích: “Em nhỏ hơn anh

nhiều tuổ, nhất thời ham chơi. Anh là người lớn, không chấp trẻ con,

đừng giận mà. Hơn nữa, dù anh có đào hoa thế nào, em cũng hy vọng… anh

chỉ có một mình em…”

Vương Cư An quay đầu, ghé sát tai cô ta, nói nhỏ: “Với một mình em thế nào?”

Hơi thở của cô gái có phần ngưng trệ.

Vương Cư An, có vẻ hơi kháng cự nhưng tiếp tục vùi đầu, để mặc đối phương muốn làm gì thì làm.

Vương Cư An từ từ dừng động tác, giúp cô ta chỉnh lại cổ áo rồi mỉm cười,

nói: “Em còn nhỏ tuổi”. Cô gái không hiểu ý, bỗng thấy cảm động. Ai ngờ

anh ta nói tiếp : “Sau này em sẽ xây dựng gia đình. Thật ra, với đàn ông mà nói…” Anh ta nhẹ nhàng đẩy người cô ta, đứng dậy, đi uống nước.

“Không phải vì những trò khôn vặt hay mưu tính của em mà họ nảy sinh

tình cảm với em. Đối phương thật sự thích em mới bao dung những khuyết

điểm đó”.

Anh ta vừa nói xong, ủy viên Lâm và Triệu Tường Khá