
a thì
phải đi?”
“Còn ba ngày”. Tô Mạt nói.
Thanh Tuyền vẫn chưa có khái niệm về thời gian , lại hỏi: “Ba ngày là ngủ mấy đêm hả mẹ?”
“Bốn đêm”.
Con bé như thở phào nhẹ nhõm. “Hình như còn rất lâu”.
Tô Mạt quan sát vẻ mặt của Thanh Tuyền. Cô ngồi xổm đối diện với con bé,
dè dặt hỏi: “Thanh Tuyền, có phải con không vui khi mẹ như vậy?”
“Như thế nào cơ?”
“Mẹ ở lại đây làm việc, không thể cùng con về quê”.
Thanh Tuyền lặng thinh, cúi đầu xếp đồ chơi bằng gỗ, sắc mặt dường như lộ vẻ đề phòng và bất lực.
Tô Mạt càng buồn, cổ họng nghẹn ngào. “Không phải lỗi của con, là mẹ không ra gì. Con không vui thì cứ nói cho mẹ biết, không sao đâu”.
Thanh Tuyền không nhìn mẹ,cũng chẳng lên tiếng. Một lúc sau, nó mới nói nhỏ: “Con ghét mẹ”.
Tô Mạt khụt khịt mũi, mỉm cười: “Nhưng mẹ rất yêu Thanh Tuyền của mẹ. Bất
kể bé ghét mẹ đến mức nào, mẹ sẽ luôn yêu bé, vô cùng yêu bé”.
Lúc này, Thanh Tuyền mới nhướng mắt nhìn cô: “Tại sao?”
Tô Mạt im lặng vài giây, trả lời: “Đối với mẹ, con là người quan trọng
nhất trong cuộc đời này, con có thể ghét mẹ nhưng mẹ sẽ luôn yêu con”.
Thanh Tuyền xấu hổ nhìn đi chỗ khác, nói nhỏ: “Vậy mẹ có thể cùng con về nhà bà ngoại không?”
Tô Mạt nghĩ, đúng vậy, tại sao không? Ở đâu mình cũng chỉ làm ô sin mà thôi.
Ông Tô đột nhiên lên tiếng: “Con đừng trêu con bé nữa, nếu không, lúc đi
chắc chắn nó sẽ khóc lóc ghê lắm. Trong lòng nhớ nhung, lưu luyến là
được, đừng nói ra miệng”.
Tô Mạt lại nghĩ, con đâu nỡ trêu con bé, Thanh Tuyền không có cảm giác an
toàn, có những lời con không nói, nó làm sao biết được?
Bà Tô giải vây, khuyên nhủ cháu ngoại: “Thanh Tuyền, bà từng nói với cháu
rồi còn gì. Mẹ cháu phải ở đây làm việc, kiếm tiền. Mức lương ở đây cao
hơn chỗ chúng ta, bên này kiếm tiền đem về nhà tiêu mới được nhiều. Hơn
nữa, không có tiền, làm sao có thể mua đồ chơi cho cháu được? Còn cả
việc học hành của cháu sau này nữa. Chẳng phải cháu thích học múa sao?
Không có tiền nộp học phí, cháu không thể đi học... Còn nữa, bà đã nói
với cháu bao nhiêu lần rồi, cháu đừng phân biệt “nhà bà ngoại”, đó chính là nhà của cháu. Ngôi nhà lớn chúng ta đang ở bây giờ là mẹ cháu đi làm kiếm tiền mua đấy. Cháu đừng ghét mẹ cháu, mẹ cháu vì cháu mà phải chịu bao khổ cực, vất vả. Cháu đã nhớ chưa?” Chợt nhớ ra điều gì đó, bà mỉm
cười với Tô Mạt: “Con bé này rất thú vị. Một lần dẫn nó đi mua thức ăn,
mẹ cằn nhằn: “Tiền cứ như giấy lộn, chớp mắt đã hết”, con bé nghe thấy
liền nói: “Không sao đâu, bà ra máy rút tiền, bấm mấy nút là ra tiền
ngay”.
Ông Tô cũng cười. “Bà đừng có cả ngày nói với con bé những chuyện này. Con
bé vẫn còn nhỏ, đừng suốt ngày nhắc đến tiền tiền tiền như thế”.
Ông Tô nói: “Bây giờ nó còn nhỏ, lớn lên tự nhiên sẽ hiểu. Cháu gái của chúng ta rất hiểu chuyện...”
Bà Tô vẫn cứ giải thích, hai ông bà già mỗi người một câu, tranh cãi cả đời nhưng vẫn không xa rời.
Đã đặt vé máy bay, ở nên này ông bà Tô đóng gói hành lý, chuẩn bị về quê,
bên kia Chung Thanh không có động tĩnh gì. Cô vừa nhận được thông báo
trúng tuyển của Đại học Nam Chiêm. Tuy không bằng dự tính trước đó nhưng cũng miễn cưỡng được coi là “211 (lqd)”. Tô Mạt hỏi mấy lần, ông Chung chỉ thở dài, nói: “Cậu hy vọng nó ôn lại một năm, trước đây nó
nhất định sẽ không dừng ở kết quả này nhưng bây giờ nó nói không muốn ôn lại, lãng phí thời gian, khuyên bảo kiểu gì nó cũng không nghe...”
(lqd) “Dự án 211” (211project) là dự án xây dựng 100 trường cao đẳng và đại học
trọng điểm hướng đến thế kỷ 21, gần tiêu chuẩn đại học hàng đầu thế giới.
Tô Mạt cũng không muốn can thiệp nhiều. Cô về nhà thương lượng với bố mẹ,
hay là dời ngày bay, như vậy cả nhà có thể ở đây lâu hơn. Ông bà Tô
không bằng lòng, nói đổi vé máy bay mất vài trăm tệ, quá lãng phí. Ông
bà cũng nhớ nhà, nói lâu không có người ở không yên tâm, có gì gặp nhau
sau.
Hôm lên đường, Thanh Tuyền không hề khóc lóc. Con bé lần đầu được ngồi máy
bay nên rất phấn khởi. Lúc chia tay mẹ, nó chỉ giục ông bà ngoại: “Ông
bà nhanh lên, cháu vào làm thủ tục đây”.
Vài phút sau, Tô Mạt đứng một mình ngoài bức tường kính thẫn thờ. Thanh
Tuyền vẫy tay với cô rồi quay đầu chạy mất. Trong khi đó, ông bà Tô liên tục ngoảnh đầu về phía con gái.
Bố mẹ vừa đi khỏi, Tô Mạt lại quay về nhà Vương Á Nam làm việc. Một người
giúp việc trước đó không biết mắc bệnh gì nên bị cho thôi việc, người
còn lại vẫn chưa quay lại làm việc. Tô Mạt cả ngày trông nom Tống Thiên
Bảo. Cô không nói chuyện, cũng chẳng thèm hát hò. Vương Á Nam không ở
nhà, cô vật vờ ứng phó. Lúc nhàn rỗi, cô lại thầm suy tính. Đã bao nhiêu ngày trôi qua, đến một tin nhắn của Vương Cư An cũng chẳng thấy đâu. Kể từ hôm ăn cơm ở nhà cô, anh ta biệt tăm biệt tích.
Tô Mạt ngồi trên bậc thềm nhìn Tống Thiên Bảo nhặt giun. Cô nhếch miệng
cười, thầm chế nhạo bản thân, mày thật sự coi mày là người quan trọng
còn trông mong người ta chủ động liên lạc với mày?
Nghe thấy tiếng cười của cô, Tống Thiên Bảo ngẩng đầu.
Tô Mạt nói: “Anh ở đây cứu chúng nhưng có người thích ăn chúng. Họ dùng
dầu r