
án chúng giòn tan, thơm phức, ăn còn ngon hơn hải sâm, cũng rất bổ
dưỡng”.
Tống Thiên Bảo hết nhìn Tô Mạt lại đưa mắt nhìn xuống tay mình. Ngây ra vài
giây, anh ta để lộ vẻ khó tin. Ngẩn người một lúc, anh ta ném con giun,
bắt đầu nôn khan, đến mức chảy nước mắt. Tô Mạt vội đi tới, vỗ vỗ lưng
anh ta, khó khăn lắm anh ta mới dứt cơn ho. Tống Thiên Bảo lên tiếng.
Thật không? Cô thư ký, cô đã ăn bao giờ chưa?”
Tô Mạt do dự, cất giọng thờ ơ: “Chưa, tôi chỉ nghe nói thôi”.
Tống Thiên Bảo thở dài: “Sau này cô cũng đừng bao giờ ăn”.
Tô Mạt không để ý đến anh ta, cầm điện thoại, gửi tin nhắn”. Bữa cơm đó
anh còn muốn ăn không?” Gửi xong, cô cảm thấy mình nên viết: “Bữa cơm
đó, anh còn nhớ không?”
Tiếp theo là chờ người ta hồi đáp. Nhưng nghĩ đến chuyện người ta chẳng trả
lời, mình phải chịu sự giày vò, cô lập tức gọi điện. Đầu bên kia bắt
máy, Tô Mạt thấy khó mở miệng.
“Nói đi!” Giọng nói trầm thấp, có chút mất kiên nhẫn của Vương Cư An truyền tới. “Bây giờ tôi rất bận”.
Tô Mạt vẫn đang sắp xếp ngôn từ, Vương Cư An nói tiếp: “Tôi cúp máy đây”.
Tô Mạt vội lên tiếng: “Đợi... đợi đã... Tôi... lần trước bảo anh đến nhà tôi ăn cơm. Bao giờ anh rảnh?”
Đầu bên kia im lặng vài giây, cất giọng biếng nhác: “Chẳng phải tôi đã ăn rồi sao?”
Nghe giọng điệu của Vương Cư An, Tô Mạt thấy không thoải mái.Cô cố nhẫn nhịn, liều một phen: “Lần trước đông người... ít đồ ăn”.
Giọng điệu của Vương Cư An đỡ hơn một chút, dường như anh ta cười cười. “Lần
này em định nấu thêm vài món? Ngoan, đợi tôi xong việc sẽ gọi cho em. Em đừng gọi nữa.” Nói xong, anh ta liền cúp máy.
Bàn xong công việc, Vương Cư An quay về văn phòng. Anh ta vừa xem văn kiện
vừa giơ tay lấy bút để ký. Bỗng chạm phải một thứ giống gậy gỗ ở trên
bàn, anh ta liền cầm lên xem, là một cành liễu nhỏ. Không biết thứ rác
rưởi này ở đâu ra, chẳng hợp với đồ đạc ở đây. Anh ta thầm nghĩ,chắc là
thằng Vương Tiễn nhặt về, thằng nhóc này vẫn chưa trưởng thành, vẫn còn
tính con nít. Anh ta lắc đầu, tiếp tục xem văn kiện, tay vô thức bẻ cành liễu đó. Nhưng anh ta càng dùng lực, cành liễu càng mềm dẻo, không bị
gãy. Anh ta không chịu thua, bẻ nhẹ nhàng, cành liễu lập tức gãy thành
hai.
Vương Cư An chau mày, ném nó vào thùng rác. Anh ta đột nhiên nhớ tới lời nhận xét của con trai về mình: hooc môn giống đực suy yếu nên cái gì cũng
thích so đo.
Trên đường về nhà, Tô Mạt tới siêu thị, mùa đồ ngủ và dép lê của đàn ông. Cô ngẫm nghĩ, lại mua thêm chăn, ga, gối thời thượng, tốn kém không ít.
Trong lòng cô đột nhiên dâng tràn cảm giác như cách một đời. Nhìn bộ đồ
ngủ trên tay, cô ngẫm nghĩ một lúc lâu, đắn đo không biết Vương Cư An có thích màu sắc và kiểu dáng này không. Cuối cùng, cô nhắm mắt, nhét tất
cả vào túi.
Tô Mạt ở nhà đợi vài ngày vẫn không nhận được điện thoại của Vương Cư An.
Trong lúc nhàn rỗi, cô đem vỏ chăn, vỏ gối và ga trải giường giặt sạch,
phơi khô. Tô Mạt nghĩ, lúc nào mình mới có thể gọi điện cho anh ta? Vấn
đề này “giết” không ít tế bào thần kinh của cô.
Tô Mạt coi chuyện này là nhiệm vụ cần kíp trước mắt. Sau một đêm ngủ chập
chờn, cô nằm ì trên giường một lúc rồi miễn cưỡng thức dậy, đến nhà
Vương Á Nam.
Hôm nay Vương Á Nam trông có vẻ lười nhác. Bà ngồi ở sofa đọc báo, như
không có hứng thú làm bất cứ chuyện gì,cũng chẳng định đi đâu. Thấy Tô
Mạt, bà dặn dò: “Hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi, cô giúp tôi đưa giấy tờ này đến công ty cho Vương Tổng”.
Nghe đến hai từ cuối cùng, tim Tô Mạt đập mạnh. Cô có thể đường đường chính chính gặp anh ta.
Đến công ty, Vương Cư An đang ở trong phòng làm việc gọi điện thoại. Thấy
Tô Mạt đặt tập văn kiện nhưng không rời đi, anh ta cũng không hỏi, tiếp
tục trò chuyện một lúc mới cúp máy. Sau đó, anh ta ngẩng đầu: “Có chuyện gì không?”
Tô Mạt lặng thinh. Hai người mắt đối mắt. Tô Mạt cảm thấy bộ dạng của cô
rất đáng thương bởi vì cuối cùng Vương Cư An cũng cười cười. “Tôi quên
khuấy đi mất, hay là tối mai được không”.
Tô Mạt đáp: “Được”. Sau đó quay người, đi ra ngoài.
Gần đây cô không đến công ty, mọi người thấy cô vẫn nhiệt tình chào hỏi.
Mấy cô nhân viên của văn phòng tổng giám đốc đang túm tụm tán gẫu trong
phòng nghỉ, nhìn thấy Tô Mạt đi qua liền kéo vào trong, hỏi nhỏ: “Chị
Tô, anh chàng Tống Thiên Bảo trông thế nào? Có tin đồn rằng anh ta rất
đẹp trai, còn đẹp hơn hai anh em họ Vương”.
Tô Mạt cười cười. “Cũng được”. Cô nhủ thầm, các cô đã gặp người đàn ông thiểu năng có bộ dạng bình thường chưa?
Một đồng nghiệp nữ cảm thán: “Tốt quá, đó là “cao phú soái ngô” trong
truyền thuyết. Nếu có thể lấy người như vậy, tôi sẽ muốn gió được gió,
muốn mưa được mưa, thậm chí có thể hô phong hoán vũ ở trên giường”.
Mấy cô gái đều cười. “Chị đúng là sắc nữ”.
Đồng nghiệp nữ cất giọng nghiêm túc. “Tôi nói thật đấy. Người như vậy còn
tốt hơn Vương Tổng, chẳng phải lo lắng điều gì. Nghe nói Vương Tổng lại
thay bạn gái...”
Tô Mạt hơi hoảng hốt, lẽ nào bọn họ nghe phong thanh điều gì?
Các cô gái tiếp tục tán gẫu.
“Nghe nói lần này là con nhà gia giáo. Đối phương là cô giáo tiếng Anh ở trườn