
bàn tay có vết máu.
Vương Cư An buông Tô Mạt, bình thản ngồi xuống uống trà. “Khỏi cần nhìn, em mau đến bệnh viện đi!”
Tô Mạt đi nhanh về phía cửa ra vào, vẫn không quên lau miệng. Chạm phải
vết cắn nên rất xót, môi dưới đã sưng vù, cô cất giọng tức giận: “Buồn
nôn!”
“Buồn nôn gì chứ?” Vương Cư An một mình thưởng thức trà. “Có những người phụ
nữ ở trên giường, lúc sắp đạt đến cao trào sẽ có cảm giác chóng mặt,
buồn nôn. Em buồn nôn gì hả?”
Lồng ngực Tô Mạt phập phồng. Cô cố gắng nhẫn nhịn, chỉ đáp: “Tôi... tôi buồn nôn vì bản thân mình!” Nói xong, cô mở cửa, đi ra ngoài. Cô bước đi vội vàng, đầu cúi thấp. Đi qua quầy lễ tân, ra ngoài cổng, cô đứng một lúc, rồi quay vào trong, ngập ngừng nói: “Tôi muốn thanh toán!”
Tô Mạt kiên quyết: “Tôi thanh toán đồ uống”. Cô rút ví tiền, mới phát hiện ngón tay run run. “Bao nhiêu tiền?”
Nhân viên phục vụ nhìn ông chủ nhà hàng.
Ông chủ nói : “ Cậu làm việc đi, để tôi!” Anh ta xem sổ sách. “Đồ lót dạ tặng kèm, chỉ tính tiền trà nước, hai ngàn một trăm”.
Tô Mạt ngẩn người, thầm nghĩ đây là trà gì mà đắc thế? Cô mới uống một
ngụm... Thấy đối phương nhìn mình, cô đành rút thẻ ngân hàng, xót ruột
nói : “Cho tôi cà thẻ”.
Ông chủ nhanh chóng làm theo. Lúc trả lại thẻ ngân hàng, anh ta đưa cho Tô
Mạt một cái hộp to bằng bàn tay được đóng gói rất đẹp.
“Quà lưu niệm à?” Tô Mạt hỏi.
Ông chủ cười cười, không trả lời.
Tô Mạt nhận cái hộp, trong lòng ảo não, cái này đáng giá bao nhiêu chứ? Một giây kích động thành ra chịu thiệt.
Sau khi tiễn khách, ông chủ đích thân mang hai đĩa thức ăn vào phòng của Vương Cư An.
Vương Cư An tỏ ra không hài lòng. “Bây giờ mấy giờ rồi? Chỉ có thức ăn làm sao đủ? Cho tôi bát cơm đi!”
Ông chủ cười. “Rượu cũng không uống? Đồ ăn ngon như vậy, chú dùng để ăn cơm?”
Vương Cư An lắc đầu, cầm đũa gắp thức ăn.
Ông chủ rót trà cho anh ta. “Tôi bảo này, sao chú lại đắc tội với người ta? Đến việc thanh toán cũng không nhường cho chú. Tôi cố ý đưa cô ấy đến
phòng này. Bức thư pháp treo trên tường, đến liếc chú cũng chẳng thèm
liếc, phí công sức của tôi!”
Lúc này Vương Cư An mới nhìn bức thư pháp trên tường. “Anh đấu giá được đấy à?”
Ông chủ nói: “Trước đây có kẻ muốn lừa tôi,nói trong tay có mấy thứ đồ gốm
sứ Cao Cổ đời Tống. Hắn còn bảo tôi đừng mua bức thư pháp nhí từ đời
Đường này, hắn khoe có bản gốc. Tôi xem qua, bản gốc gì chứ! Trên đời
này, bản gốc cũng giống như chân tình, có thể gặp chẳng thể cầu. Tôi
không mua gì cả, đuổi thẳng cổ hắn ra ngoài. Nếu hắn chỉ tiếp thị mấy
thứ vớ vẩn, có lẽ tôi còn mua. Thằng đó tham quá, không thận trọng chút
nào!”
Vương Cư An im lặng, châm điếu thuốc, uống một ngụm trà.
Ông chủ nói tiếp. “Người anh em, đã bao lâu chú không theo đuổi đàn bà rồi? Đối phó với dạng người như vậy, chú không thể hùng hổ quá. Hẹn ăn cơm
mà hôn người ta đến mức đó, người ta không hoảng sợ bỏ chạy mới là lạ.
Chú hãy hòa nhã một chút, dịu dàng một chút, dỗ dành cô ấy, tiến từng
bước một”.
Vương Cư An phì cười, nhả một vòng khói, hỏi: “Bên ủy ban giám sát ngân hàng có thông tin gì không?”
Ông chủ ngẫm nghĩ, cất giọng nghiêm túc: “Chú đừng tuyệt tình quá! Người ta lăn lộn bao năm cũng đâu phải vô ích. Đến lúc đó, “chó cùng rứt giậu”
cũng nên. Nếu là tôi, tôi chẳng thèm bỏ vị trí đó, bỏ mặc đống bùng
nhùng, đi nghĩ ngơi dưỡng lão cho sướng đời”.
Nhân viên phục vụ gõ cửa phòng, bê khay thức ăn vào. Trên khay đặt hai bát cơm và ít rau dưa trông rất ngon lành.
Vương Cư An thở dài, gõ ngón tay kẹp điếu thuốc lá xuống mặt bàn. “Chuyện này giống tên bán đồ cổ lừa gạt anh. Bà già cũng đánh cược với tôi, thắng
thì tất cả thuộc về bà ta, thua là của tôi. Bà ta muốn tôi chỉ thua chứ
không thể thắng bà ta. “Anh ta dập tắt điếu thuốc. “An Thịnh tuyệt đối
không phải là đống bùng nhùng”.
>>>Diễn Đàn Lê Quý Đôn<<<
Hôm sau đi làm, Tô Mạt xin ý kiến Vương Á Nam, tuyển một cô gái trẻ làm trợ lý, việc lặt vặt giao hết cho cô ta.
Kể từ lúc đó, ngoài các buổi họp, cô và Vương Cư An rất hiếm khi chạm mặt. Tuy có trợ lý cũng tiện nhưng Tô Mạt lại cảm thấy mình thừa thãi, bởi
kể từ hôm chia tay không mấy vui vẻ, văn phòng tổng giám đốc không còn
gọi cho cô.
Cô trợ lý trẻ vừa tốt nghiệp, tính tình hoạt bát, đầy lòng ham học hỏi
nhưng làm việc chẳng có quy tắc. Tuy làm trợ lý cho Tô Mạt nhưng cô ta
thích lân la với người ở bộ phận marketing, thích chạy sang văn phòng
tổng giám đốc, cứ đến giờ nghỉ là không thấy bóng dáng.
Tô Mạt làm việc nghiêm túc, chắc chắn. Chỉ vài ngày sau, cô gái trẻ đã
không theo kịp nhịp làm việc của cô, nhưng Tô Mạt tốt tính, cô nghĩ
chẳng người nào không có khiếm khuyết, đối phương lanh lợi, thẳng thắn,
có thể bổ sung cho điểm yếu trong tính cách của cô. Hơn nữa, bây giờ vị
trí của cô khác trước, tiếp xúc với lãnh đạo nhiều hơn tiếp xúc với cấp
dưới, cô cũng cần kịp thời nắm bắt tin tức lan truyền trong công ty.
Gần đến giờ ăn trưa, cô trợ lý trẻ gõ cửa rồi vào phòng. Sau khi giao tài
liệu, cô ta không ra ngoài mà nằm bò xuống bàn làm việc của Tô Mạt. Một
lúc sau, cô ta hỏi: “Trợ lý Tô, bọn