
tức ném điếu thuốc.
“Ông mang tiếng ra nước ngoài mà chưa hút cần sa bao giờ sao?” Mấy người bạn cười. “Nghe nói người có tiền ở bên ngoài rất chơi bời, ông đã đua xe,
chơi đàn bà chưa? Hay là ông bị ông già kìm kẹp, chỉ có thể lên mạng
chơi game thôi?”
Vương Tiễn nhếch mép, lấy một điếu thuốc, bỏ vào túi áo sơ mi. “Ai nói tôi chưa chơi? Ông già làm sao quản nổi tôi?”
Vương Tiễn hết hứng thú, một mình về khách sạn. Cậu cảm thấy vô vi, nổi lòng
hiếu kỳ, rút điếu thuốc ra quan sát. Sau đó, cậu đưa lên mũi ngửi, do dự hồi lâu, cuối cùng, cậu vò nát điếu thuốc, ném xuống đất.
Vương Tiễn chơi điện tử đến nửa đêm mới thấy buồn ngủ. Khi cậu tỉnh dậy, xem
đồng hồ thì đã là buổi chiều. Tâm trạng không còn buồn bực, Vương Tiễn
hẹn bạn cùng tới đại học Nam Chiêm tìm người.
Bọn họ thông đường thuộc lối, đi thẳng ra sân thể dục ở sau trường, quả nhiên nhìn thấy đám đông mặc đồ bộ đội.
Vương Tiễn quan sát từng lớp một, mỹ nữ chẳng có mấy người. có người bị phơi
nắng thành quạ đen, trút bỏ bộ cánh lộng lẫy, không son phấn là hiện
nguyên hình. Chỉ có Chung Thanh của cậu là xinh nhất, dáng người thẳng
tắp, bờ eo thon gọn, gương mặt trắng ngần, trông rất nổi bật.
Có dịp so sánh, cậu càng thấy thích cô hơn. Cậu quyết định đánh cược một phen.
Vương Tiễn gặp Chung Thanh ít nhiều cũng mất tự nhiên. Bất kể sĩ quan huấn
luyện ở bên cạnh, bạn Vương Tiễn thay cậu gọi lớn: “Chung Thanh, Chung
Thanh!”
Đám sinh viên cười ồ, một cô gái nói: “Chung Thanh, bạn trai cậu lại đến tìm cậu kìa!”
Chung Thanh mím môi không lên tiếng, cũng không nhìn hai thanh niên ở bên này.
Đến khi đội hình giải tán, Chung Thanh tới căng tin. Vương Tiễn và bạn cũng theo cô đi ăn cơm. Sau khi gọi món, hai người thanh toán nhưng căng tin không nhận tiền mặt, bắt đi mượn thẻ ăn của bạn học. Chung Thanh không
nói một lời, liền giúp bọn họ thanh toán.
Ba người ngồi cùng một bàn ăn. Cô rất kiệm lời, Vương Tiễn cảm thấy có
chút hy vọng, trong lòng vô cùng vui vẻ. Cậu không ngừng liếc nhìn cô.
Con gái thường đeo vòng tay, dây chuyền, hoa tai hay nhẫn, trong khi đó
trên người Chung Thanh chẳng có thứ gì. Đến điện thoại di động cũng dùng loại cũ kĩ, màn hình không phát sáng, quả thật không xứng với cô chút
nào.
Vương Tiễn cảm thấy xót xa. Từ trước đến nay, cậu không hề biết cảm giác xót
xa là như thế nào. Bây giờ, thứ tình cảm ngượng ngùng nhất được giấu kín ở nơi sâu trong nội tâm như bị một bàn tay vô tình mở ra, ở giây tiếp
theo bị cấu véo, bóp mạnh khiến cậu dù phải móc hết tim phổi cũng chỉ
mong đổi lấy chút vui vẻ của cô.
Trong người Vương Tiễn còn mấy vạn tệ. Cậu nói muốn trả nợ, liền kéo Chung Thanh tới ngân hàng chuyển khoản.
Chung Thanh không chịu. Cô bị chọc giận, thấy xung quanh vắng người liền đẩy
cậu vào góc tường. Vương Tiễn vẫn cười cười, cô đột nhiên giơ cánh tay
chặn cổ họng cậu, “Tôi nhắc lại một lần, cậu đừng làm phiền tôi nữa!”
Vương Tiễn càng cười tươi nhìn Chung Thanh. Cậu cảm thấy mình đoán không sai, nha đầu này rất khỏe.
Chung Thanh nghiêm mặt. “Vung tiền cũng vô dùng! Tiền đó là của bố cậu chứ
không phải của cậu. Rời khỏi bố cậu, cậu chẳng là cái thá gì! Bây giờ,
cậu cũng chỉ là một đống bùn nhão không thể trát tường”. Cô nói rất tự
nhiên. “Tôi coi thường cậu! Tôi thà tìm người đàn ông trước đây còn hơn
đi theo cậu! Nhân lúc vẫn chưa muộn, cậu hãy từ bỏ ngay ý định đi!”
Chung Thanh ấn mạnh cánh tay mảnh mai khiến Vương Tiễn gần như nghẹt thở. Chỉ mấy giây ngắn ngủi, cậu cảm thấy trời đất quay cuồng. Nụ cười cứng đờ
trên gương mặt, cậu ho sặc sụa.
Chung Thanh thu tay về, cười nhạt. “Bùn nhão, cậu chính là đống bùn nhão!”
Nói xong, cô liền bỏ đi. Vương Tiễn khom người, hai tay chống vào đầu gối, mãi vẫn không có phản ứng.
Giọng của người bạn truyền tới. “Tên khốn, nhìn thấy cô ta là ông sợ rồi à?”
Vương Tiễn giơ tay. “Cho tôi xin một điếu nữa!”
“Gì cơ?”
“Thuốc lá”.
“Thuốc lá gì chứ? Thứ đó đắt hơn thuốc lá nhiều. Đốt một điếu chính là đốt vàng đốt bạc đấy!”
“Liệu có bị nghiện không?”
“Tùy người, thỉnh thoảng hút chơi thì không sao!”
“Thật không?”
Cậu bạn vỗ ngực. “Ông nhìn tôi là biết ngay.”
Vương Tiễn rút một xấp tiền, ném vào tay cậu ta.
Không có việc gì để làm, cậu lại quay về khách sạn chơi điện tử. Vốn tưởng
không ai quản lý sẽ càng thích thú, nào ngờ chưa bao lâu đã cảm thấy
chán ngán. Vương Tiễn lên giường nằm, rút điếu thuốc ra ngắm nghía một
hồi. Sau đó, cậu quyết tâm châm thuốc. Lúc mới đầu không thích ứng nhưng khi hút xong đặc biệt dễ chịu. Dễ chịu đến mức cậu chìm vào giấc ngủ
lúc nào không hay. Vương Tiễn nằm mơ thấy một cô gái ôm cậu vào lòng, cô dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cậu. Cậu cảm thấy vô cùng ấm áp, cố gắng mở
mắt nhưng không nhìn rõ mặt cô gái. Cậu há miệng, cổ họng khô rát, bất
luận thế nào cũng không thể thốt ra hai từ.
Vương Cư An lại nhận được điện thoại của con trai.
Vương Tiễn nói: “Bố, mùa đông ở Canada vừa lạnh vừa dài”.
Vương Cư An đáp: “Vẫn là Nam Chiêm tốt hơn”.
“Đúng là Nam Chiêm tốt hơn”.
“Ban đầu đứa nào đòi sang bên đó?”
Vương Tiễn im lặng.