XtGem Forum catalog
Lạc Chốn Phù Hoa

Lạc Chốn Phù Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324852

Bình chọn: 8.00/10/485 lượt.

ánh giật mình, suýt lạc

tay lái. Chỉ nghe anh ta cất giọng trầm trầm: “Quay đầu, về chỗ cũ!”

3.

Triệu Tường Khánh không nói một lời, lập tức quay xe.

Đến câu lạc bộ, anh ta ngập ngừng muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng chỉ

lên tiếng: “Sếp, đã hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua!” Ý tứ của anh ta rất rõ ràng, nếu chức năng đó của người đàn ông không tồi, họ đã có thể làm xong hai lần.

Ô tô dừng lại, Vương Cư An vẫn ngồi bất động ở ghế sau. “Anh lên đi!”

Lão Triệu ngơ ngác. Anh ta thầm nghĩ, nếu lên đó mà bắt gặp bọn họ đang làm gì thì chết dở. Anh ta bất đắc dĩ lên tiếng: “Sếp, chúng ta đang nhờ

anh ta giúp đỡ, không nên đắc tội với người ta!”.

Vương Cư An nói: “Vì vậy tôi mới bảo anh lên!”

Triệu Tường Khánh dò xét vẻ mặt của Vương Cư An, biết mình không chạy thoát, anh ta chỉ còn cách chửi thầm rồi xuống xe.

Triệu Tường Khánh đi vào trong, lên thang máy, trống ngực đập thình thịch.

Cuối cùng cũng đến trước căn phòng đó, anh ta chăm chú lắng nghe. Không

nghe thấy tiếng động lạ thường, anh ta thở phào nhẹ nhõm, giơ hai ngón

tay chọc vào cánh cửa, phát hiện cửa chỉ khép hờ. Tim anh ta lại đập

mạnh, tay run run, không khống chế được lực, cánh cửa bị đẩy vào bên

trong.

Trán Triệu Tường Khánh rịn đầy mồ hôi, trước mắt dần sáng trưng, anh ta lập tức giơ tay gõ hai tiếng lên cánh cửa.

Lại nhướng mắt quan sát một vòng, Triệu Tường Khánh phát hiện đôi nam nữ

đang vừa uống rượu vừa trò chuyện. Anh ta cảm thấy yên tâm phần nào.

Quần áo của người phụ nữ vẫn chỉnh tề, đầu tóc không lòa xòa, gương mặt

cô đỏ bừng vì men rượu. Triệu Tường Khánh cười ngoác miệng, giơ tay lau

mồ hôi trên trán. “Tiểu Tô, tốt quá... cô vẫn còn ở đây...”

Anh ta giơ điện thoại. “Bố mẹ cô gọi điện tìm cô khắp nơi. Gọi đến công ty

không gặp được cô, họ lại gọi cho quản lý Tùng, quản lý Tùng lại tìm

tôi. Ông bà rất sốt ruột, nói con bé nhà cô bị ốm... Có phải di động của cô hết pin, sao gọi mãi không được?”

Tô Mạt giật mình, vội nghe điện thoại của Triệu Tường Khánh. Đầu máy bên kia làm gì có tiếng người.

Cô thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn giả vờ nói vào điện thoại vài câu, sau đó

rút di động của mình ra xem. “Đúng là hết pin rồi!”Cô quay sang Thượng

Thuần. “Ông chủ Thượng, thật ngại quá, nhà tôi có việc đột xuất. Anh

xem... hay là chúng ta để bữa khác nói chuyện?”

Thượng Thuần nhìn hai người, không lên tiếng. Hắn ngẫm nghĩ, hất cằm. “Cô về

đi!” Đợi hai người đi ra cửa, hắn lại gọi: “Triệu Tường Khánh !”

Hai người cùng quay đầu, Thượng Thuần cười. “Thứ đã tặng đi lại đòi về, tên Vương Cư An không phong độ như trước kia!”

Triệu Tường Khánh thấy nhức đầu, đành cười giả lả. “Ông chủ Thượng, làm gì có chuyện đó, sếp tôi cũng chẳng dám. Đúng là cô ấy có việc gấp!”

Thượng Thuần cười cười, không lên tiếng.

Ra khỏi căn phòng, lão Triệu lặng thinh, chỉ ngoảnh đầu nhìn Tô Mạt khiến

cô mất tự nhiên. Đến khi cửa thang máy khép lại, anh ta mới thở phào.

Xuống đến đại sảnh liền nhìn thấy xe ô tô đỗ ngoài cửa và hình bóng người ngồi trong xe, Tô Mạt hơi dừng bước.

Triệu Tường Khánh tiến lên, mở cửa sau xe. Cô coi như không nhìn thấy, ngồi vào ghế lái phụ.

Ô tô đi ra đường lớn, cả ba người đều im lặng, Triệu Tường Khánh đang

phân vân không biết có nên bật nhạc không thì Tô Mạt đã rút di động ra,

gọi điện thoại.

Cô phải kìm nén cả buổi tối, tâm trạng rất phức tạp. Nghĩ đến câu nói vừa

rồi của Triệu Tường Khánh, trong lòng hơi bất an nên cô gọi điện về nhà. Giọng điệu của bà Tô vẫn bình thường, cô mới yên lòng. Ai ngờ Thanh

Tuyền vẫn chưa đi ngủ, đòi mẹ hát và kể chuyện qua điện thoại như mọi

bận.

Thấy con gái rất vui vẻ, Tô mạt càng cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng bên cạnh cô có hai người đàn ông, bầu không khí tương đối ngượng ngập, bảo cô hát hò

kiểu gì? Cô đành dỗ Thanh Tuyền đi ngủ sớm, lại nói cô vừa mới xong việc nên rất mệt.

Thanh Tuyền vui vẻ, miệng ngọt như mía lùi: “Mẹ ngoan, mẹ ngủ sớm đi nhé, con nhớ mẹ!”

Trong lòng Tô Mạt ấm áp, cô bịt loa, nói nhỏ: “Mẹ cũng nhớ con!”

Hai mẹ con lại ríu rít một lúc mới cúp máy.

Trong xe lại trở về trạng thái yên tĩnh. Triệu Tường Khánh không chịu nổi,

giơ tay mở radio. Đài đang phát chương trình giao thông, đêm đã khuya,

tình hình đường xá thông thuận, không bị tắc nghẽn. Người dẫn chương

trình chẳng còn gì để nói, liền phát một bản tình ca:

Trừ khi là sự dịu dàng của em, không có sự theo đuổi khác,

Trừ khi em đi theo tôi, không có sự chờ đợi khác.

Tình yêu của tôi không còn trầm mặc, tôi nghe thấy em gọi tôi,

Trái tim tôi lên lên xuống xuống, giống ngọn lửa nhảy nhót.

Đối với tôi, đêm tối nhiều hơn ban ngày, xin đừng rời xa tôi quá sớm.

Thế giới đã quá cô quạnh...

Triệu Tường Khánh rất thích những bài xưa cũ kiểu này, nó thể hiện sự sôi sục của tuổi trẻ. Đặc biệt trong đêm tối yên tĩnh, tiếng hát khiến lòng

người cuộn trào, toàn thân ngứa ngáy.

Người phụ nữ bên cạnh nói câu gì đó, Triệu Tường Khánh không nghe rõ, anh ta

vặn nhỏ âm thanh mới biết cô nói địa chỉ nhà mình và cảm ơn. Triệu Tường Khánh vội lên tiếng, “Không cần cảm ơn!” Không bao lâu sau đến nhà Tô

Mạt, cô