
h khiến tất cả trở nên yên tĩnh. Nỗi bi thương bị kìm nén quá lâu, nhức nhói trong lồng ngực.
Tô Mạt nằm mơ thấy bố mẹ và con gái ở quê nhà. Sự tồn tại của họ làm chứng cho sự vô lo, tình cảm thời niên thiếu, cùng những điều vụn vặt trong
cuộc sống và nỗi bi thương trong quá khứ của cô. Bây giờ nghĩ lại mới
thấy, tất cả những điều đó đều trân trọng cô, bảo vệ cô, dịu dàng với cô nên cô mới không rơi vào nỗi đau như bây giờ.
Khi những thứ đó dần trôi xa, Tô Mạt giật mình tỉnh giấc, trời đã tờ mờ sáng.
Phòng khách vẫn vô cùng yên tĩnh. Tô Mạt đi ra ngoài. Vương Cư An nằm ngủ
trên sofa. Tô Mạt vào bếp nấu một nổi cháo rồi xuống nhà mua đồ ăn sáng. Cô rửa mặt, thay bộ đồ công sở, do dự không biết nên đánh thức anh
không. Sau đó cô lại nghĩ, có lẽ bây giờ là thời khắc anh nghỉ ngơi. Cô
không dám đối mặt anh, cũng không biết phải lên tiếng thế nào. Cuối
cùng, Tô Mạt đặt chìa khóa nhà dự phòng trên chiếc bàn trà.
Khi tiến lại gần, Tô Mạt phát hiện gương mặt anh đỏ bừng, hơi thở nặng nề
hơn tối qua. Cô ngập ngừng, giơ tay sờ trán Vương Cư An, trán nóng rực.
Tô Mạt vội đặt túi xách, thay một tấm chăn mỏng, dùng khăn mặt nhúng
nước lạnh lau mặt cho anh, sau đó giúp anh cởi cúc ở cổ áo.
Vương Cư An tỉnh giấc, hơi giãy giụa.
Tô Mạt nói khẽ: “Anh bị sốt rồi.”
Vương Cư An im lặng nhắm mắt, lông mày nhíu lại. Máy di động của anh rất
“kính nghiệp”, từ sáng sớm đến giờ không ngừng rung trong túi áo khoác.
Tô Mạt lấy ra xem, trên màn hình hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỡ, cuộc
gọi gần nhất là của lão Trương. Vương Cư An vẫn mặc kệ, cô đành để điện
thoại ở chỗ anh giơ tay là có thể với tới.
Tô Mạt ngẫm nghĩ, quay vào phòng gọi tới công ty xin nghỉ ốm. Cô lại gọi
cho lão Trương thông báo: “Chú Trương, Vương Tổng đang ở chỗ cháu. Anh
ấy bị ốm, ho và bị sốt”.
“Làm tôi sốt ruột chết đi được!” Lão Trương thở phào nhẹ nhõm. “Ở chỗ cô là
được rồi. Sáng nay Tổng giám đốc phải ra ngoài làm việc, bảo cô đến đón. Khi tôi tới nơi, nhà khóa cửa, chẳng có ai, gọi điện thoại, cậu ấy
không nghe máy. Tôi sợ xảy ra chuyện gì”.
“Bình thường anh ấy uống loại thuốc hạ sốt nào ạ? Có bị dị ứng thuốc không
chú? Cháu muốn đưa anh ấy đi bệnh viện nhưng anh ấy chẳng thèm để ý đến
cháu”. Tô Mạt nói.
“Bình thường cậu ấy uống thuốc nào hả? Tôi chẳng thấy cậu ấy uống thuốc gì.
Một lần cậu ấy bị sốt cao, tới ba mươi chín độ. Trời mưa, cậu ấy ra
ngoài chạy bộ, về nhà tập đấm bốc, toàn thân toát mồ hôi, thế là hạ
sốt”. lão Trương thở dài. “Có lẽ thời gian này chịu nhiều mệt mỏi, cứ để cậu ấy nghỉ ngơi trước, lát nữa tôi sẽ đến thăm. Cô Tô hôm nay có đi
làm không?”
“Cháu xin nghỉ rồi”. Tô Mạt đáp.
“Được!” Không đợi cô nói xong, đối phương đã cúp máy.
Tô Mạt giúp Vương Cư An thay chiếc khăn mặt khác. Anh bực bội đẩy tay cô, cất giọng khản đặc. “Lạnh”.
Cô lại đi vò khăn bằng nước ấm. “Vì nhiệt độ cơ thể anh cao quá”.
Tô Mạt đo nhiệt độ cho anh, Vương Cư An vẫn không phối hợp? Cô đành lau
vành tai, lau cổ, lòng bàn tay, cuối cùng là cánh tay anh.
Lúc này anh mới mở mắt nhìn cô. Tô Mạt thăm dò: “Anh dậy uống nước và thuốc hạ sốt đi!”
Vương Cư An không lên tiếng, anh nằm một lúc rồi miễn cưỡng ngồi dậy.
Tô Mạt lấy thuốc hạ sốt vị hoa quả của Thanh Tuyền để lại đưa cho anh
uống. Anh chau mày: “Thứ gì vậy?” Hỏi xong, anh lại nằm xuống. Cô hỏi
anh có ăn cháo không, anh chẳng trả lời.
Lão Trương đến rất nhanh. Tô Mạt cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi ông: “Hình như cháu chưa nói cho chú biết địa chỉ nhà cháu?”
Lão Trương uống nước, không trả lời. Một lúc sau vào bếp cất cốc, ông mới
nói: “Lần trước Tổng giám đốc nói cô sống ở đây, bảo tôi mang thuốc cho
cô, nhưng ngay sau đó, cậu ấy kêu không cần nữa”.
Tô Mạt cúi đầu múc cháo, cô hỏi lão Trương đã ăn sáng chưa.
Lão Trương nhìn nồi cháo trắng nóng hổi và mấy đĩa thức ăn ngon miệng trên
bàn, ông lắc đầu. “Cô không nhắc đến tôi cũng chẳng để ý, giờ mới thấy
đói bụng. Tổng giám đốc đã ăn chưa?”
Tô Mạt đưa cho ông một bát cháo. “Cháu hỏi anh ấy có ăn không, anh ấy chẳng buồn trả lời”.
Lão Trương nói: “Ít nhiều cũng phải bắt cậu ấy ăn một chút… Cậu ấy cao lớn
như vậy, ngủ ở sofa không dễ chịu. Cậu ấy còn hay bị nhức mỏi ở cổ và
vai”.
Tô Mạt lên tiếng: “Cháu bảo anh ấy rồi mà anh ấy không nghe. Chú Trương, hay là chú thử khuyên anh ấy đi!”
Ăn xong, lão Trương quả nhiên tới khuyên. Nói mãi, Vương Cư An mới chịu
đứng dậy. Tô Mạt đã dọn dẹp sạch thư phòng để anh vào trong đó nghỉ
ngơi.
Lão Trương cầm bát cháo. “Tổng giám đốc đừng ngủ nữa, ăn một chút cháo đi đã!”
Vương Cư An vẫn nhắm mắt nhưng nghe theo lời ông.
Lão Trương đặt bát cháo vào tay Tô Mạt. “Tôi là đàn ông, không rành những
việc này, cô Tô bón cho cậu ấy đi, phụ nữ cẩn thận, tỉ mỉ hơn”.
Tô Mạt đành ngồi xuống, bón từng thìa cho Vương Cư An. Bón nhanh sợ anh bị bỏng, bón chậm lại thấy anh không muốn đợi. Ăn được nửa già bát cháo,
anh đẩy tay. “Không ăn nữa!” Nói xong, anh nằm xuống ngủ.
Tô Mạt không ép nữa.
“Lát nữa sẽ toát mồ hôi, phải thay quần áo cho cậu ấy”. lão Trương nói.
Tô Mạt nói: “Chỗ cháu không có qu