
ay. Bây giờ chỉ còn thiếu bước cuối cùng, chị không thể ăn trộm
đồ của em vào lúc này”.
Tô Mạt bóp trán. “Ăn trộm gì chứ? Thanh Thanh, em đừng nói khó nghe như vậy”.
Chung Thanh tức giận. “Chưa hỏi đã tự tiện lấy đồ, không phải ăn trộm thì là gì?”
Tô Mạt cười. “Chị xới đất cho chậu hoa của em. Chẳng phải em cung thường xuyên xới đất hay sao? Thảo nào nó tươi tốt thế”.
“Sao chị biết được?” Chung Thanh hỏi.
Tô Mạt xuống giường đi đánh răng, rửa mặt, hàm hồ đáp: “Lần trước, vừa vào phòng là em nhìn chằm chằm chậu hoa đó. Chị cũng thấy nó rất tươi tốt,
nhưng nghĩ đến việc chăn màn em còn chẳng thèm gấp, bàn học không thu
dọn, ở nhà, đừng nói đến chuyện trồng hoa, ngay cả cơm ăn nước uống cũng do người khác hầu hạ đến tận miệng. Em chính là một nụ hoa cần người
khác nuôi dưỡng, làm gì có chuyện đột nhiên chăm chỉ như vậy?”
Chung Thanh hơi nản lòng, cất giọng mềm mỏng: “Chị, chị thông minh thật đấy.
Được rồi, em không cần ba mười triệu. Nhà họ Vương cho em bao nhiêu thì
cho, chị trả lại đồ cho em đi!”
Tô Mạt xúc miệng, thở dài: “Thanh Thanh, em đừng lừa chị nữa. Chị dựa vào
việc đoán ý tứ của người khác để kiếm miếng cơm. Trước đây chị không đề
phòng em, bởi vì chị luôn coi em là một đứa trẻ, coi em là em gái ruột
của chị. Nếu chị cố ý đề phòng, còn lâu em mới có thể giở trò. Ngay cả
chị em mình cũng không thắng nổi thì làm sao đấu lại được những người
đó?”
Chung Thanh không để ý, lại nói: “Chị trả đồ cho em!”
“Nói không ở chỗ chị, em đừng nghĩ đến những thứ không thuộc về mình. Chị cũng chỉ muốn tốt cho em mà thôi”.
Chung Thanh lập tức cúp máy. Cô tựa vào cửa sổ nghĩ ngợi một lúc, sau đó lại
gọi điện. Người ở đầu kia vừa bắt máy, cô hỏi ngay: “Anh có yêu em thật
không?” Đối phương trả lời, cô nói tiếp: “Em cũng yêu anh. Em có một
thứ, chắc chắn anh sẽ thích. Anh có muốn xem không?”
Tô Mạt đi làm ở Bảo Thuận. Mấy ngày sau đó, cô không tập trung tinh thần
nhưng lần nào Vương Á Nam ra ngoài làm việc cũng gọi cô đi cùng. Nếu có
việc quan trọng, bà ta còn không quên nhắc nhở, chỉ bảo. Tô Mạt vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, không dám phân tâm. Trong thời gian đó, Tùng dung gọi điện kêu cô qua nhà chị ta ăn cơm. Sau khi tan sở, về nhà Tùng Dung, Tô Mạt mới biết Triệu Tường Khánh cũng có mặt.
Ba người vừa ăn cơm vừa trò chuyện. Nhìn thấy lão Triệu, Tô Mạt thấy không thoải mái, vì lại nhớ đến Vương Cư An. Không biết bây giờ anh thế nào?
Nhưng cô ngại ngùng, không dám lên tiếng hỏi thăm. Tô Mạt bất giác liếc
nhìn lão Triệu vài lần. Mỗi lần như vậy, lão Triệu cũng nhìn cô, hai
người đều im lặng.
Tùng Dung cười, nói: “Cô kín miệng thật đấy! Chúng tôi nghe tin đồn mới biết chuyện này”.
“Gì cơ?” Tô Mạt giả bộ ngốc nghếch.
Tùng Dung nói: “Cô đừng đóng kịch nữa! Cuộc họp hội đồng quản trị bất thường lần trước, cô cũng có mặt, đúng không? Chỉ trong một ngày mà trời đất
đảo lộn. Sự việc quan trọng như vậy mà tôi không hề nghe tin gì từ miệng cô”.
Tô Mạt lên tiếng: “Chúng tôi đã cam kết giữ bí mật nội dung cuộc trò chuyện của lãnh đạo cấp cao”.
Tùng Dung cười. “Thôi đi!”
“Gần đây trong công ty lan truyền tin đồn gì vậy?” Tô Mạt hỏi.
Tùng Dung còn chưa trả lời, Triệu Tường Khánh đã cười khùng khục.
Tùng Dung mắng. “Anh có bệnh à?”
“Không phải”. Lão Triệu xua tay. “Em thử nghĩ xem, lúc bấy giờ là thời đại
nào? Hơn ba mươi năm trước, mua rau, mua mì, mua xì dầu còn phải xếp
hàng, hàng hóa rất thiếu thốn, chỉ được mua theo số lượng quy định. Đồng tiền thời đó có giá trị, một con lợn con giá chỉ ba hào. Vậy mà một cậu bé bán được ba ngàn”. Anh ta đập bàn. “Anh biết ngay mà! Lão Vương giỏi làm ăn như vậy, xem ra là do gien di truyền. Bố mẹ ruột của lão Vương
bán đứa con những ba ngàn, giàu to còn gì?”
Tô Mạt nghĩ thầm, tin đồn đã đến mức này rồi sao?
Tùng Dung lên tiếng: “Phiên bản em nghe được là không lấy tiền, tặng miễn phí”.
Lão Triệu nói: “Không đâu, ít nhiều cũng phải cho chứ, bằng không người ta toan tính điều gì?”
Tùng Dung chau mày, “Anh tranh luận với em thì có tác dụng gì?” Chị ta quay
sang Tô Mạt. “Nghe lập trường chính thức của người ta xem thế nào?”
Tô Mạt cúi đầu ăn cơm. “Tôi không biết nhiều hơn hai người”.
Tùng Dung thu lại nụ cười, thở dài. “Xem ra là sự thật”.
Lão Triệu vẫn tỏ ra bình thản, ăn uống như thường lệ.
Tùng Dung kéo đĩa rau trước mặt anh ta ra xa. “Anh chỉ biết ăn thôi. Công ty đối thủ, người đầu tiên bị đuổi việc chính là anh đấy”.
Triệu Tường Khánh im lặng, lại gắp thức ăn trong đĩa trước mặt Tô Mạt. Tùng
Dung liền thu bát đũa của anh ta, mang vào bếp. Triệu Tường Khánh lấy
giấy ăn lau miệng, nhìn Tô Mạt chăm chú.
Tô Mạt nuốt không trôi, cũng buông bát đũa.
Lão Triệu nửa cười nửa không. “Tiểu Tô, gần đây sắc mặt của cô không tồi”.
Tô Mạt nhìn anh ta. “Anh muốn nói gì?”
“Cô không muốn hỏi điều gì hay sao?” Anh ta nói.
Tô Mạt im lặng vài giây mới lên tiếng: “Anh ấy… anh ấy thế nào rồi?”
Lão Triệu lắc đầu. “Tôi không biết”.
Tô Mạt hỏi lại: “Vậy anh bảo tôi nên hỏi điều gì?”
Lão Triệu cười. “Không ngờ cô thẳng thắn như vậy!”
Tô Mạt lườm anh ta.
“Đượ