XtGem Forum catalog
Lạc Chốn Phù Hoa

Lạc Chốn Phù Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322353

Bình chọn: 7.00/10/235 lượt.

c trên giường mãi vẫn không thể chợp mắt, gần như cả đêm mất ngủ.

Mấy tối tiếp theo đều ăn cơm xã giao ở ngoài, Vương Cư An ép bản thân không nghĩ đến chuyện đó. Anh uống ngày càng nhiều, lão Triệu hết cách, ngày

nào cũng lái xe đưa anh về.

Nhà hai người cách nhau khá xa, lão Triệu về muộn, khó tránh khỏi bị Tùng

Dung cằn nhằn. Anh ta vốn mệt mỏi, lại bị nói nên trong lòng bực bội.

ngẫm đi nghĩ lại, anh ta nảy ra một ý, tìm đĩa nhạc có một bài hát tiếng Quảng Đông, phát hai lần trong xe ô tô của Vương Cư An. Lần đầu tiên

Vương Cư An còn không để ý, lần thứ hai, anh không kìm được, nói thẳng.

“Ồn ào quá, anh mau tắt đi!”

Lão Triệu giả bộ không nghe thấy, nam ca sĩ hát rất hợp tình hợp cảnh:

‘Tôi vẫn cười nói, dù chỉ là nụ cười gượng gạo.

Nhìn khách khứa không ngừng chúc mừng em.

Vẫn là điệu nhạc của ngày hôm qua, nhưng hôm nay càng tuyệt diệu hơn.

Tôi vẫn chúc phúc, chúc phúc đám cưới này.

Tôi ngắm áo cưới, gương mặt đằng sau áo cưới.

Dù không thấy gương mặt đó nhưng lòng tôi đã xót xa.

Không muốn nói thêm nửa câu, vì chỉ e sẽ rơi lệ.

Duyên đã tận, ai còn để ý đến lý do.

Để cô đơn cộng thêm nỗi trống trải, để thuở ban đầu đều qua đi.

Dẫu có lòng si mê, cũng khó định gặp gỡ hay chia ly.

Hình bóng trong bộ váy cưới đã đi xa,

Đi tới tuần trăng mật như giấc mơ ngọt ngào.

Tôi chỉ mong những chuyện trước kia theo em đi thật xa,

Để lòng tôi yên tĩnh như nước.

Tôi để tình cảm xưa theo áo cưới đi xa,

Tất cả đối diện lại từ đầu.

Nếu tình yêu như giấc mộng cuối cùng vỡ tan,

Tôi cũng sẽ tiếp tục không ngừng tìm lại! (*)’

(*)Lời bài hát Đằng sau bộ áo cưới trong bộ phim truyền hình kinh điển của Hồng Kong thập niên 80 thế kỷ trước, Triệu phú lưu manh.

Vương Cư An đã hơi say. Anh im lặng suốt quãng đường còn lại. Anh xuống xe,

đi vào ngồi biệt thự gần bờ biển. Cánh cổng sau lưng khép lại, xung

quanh vô cùng yên tĩnh, không gian rộng lớn chỉ còn một mình anh.

Vương Cư An đi vào nhà, ra sân sau, bể bơi vẫn khô cạn. Anh lên tầng hai, trên đó có một căn phòng vĩnh viễn vắng lặng.

Anh lại xuống phòng khách, châm một điếu thuốc trong bóng tối. Hít vài hơi, anh chợt nhìn thấy cây piano đã lâu không động tới ở góc phòng. Anh

chống gậy ba toong đi tới, mở nắp đàn, thử dùng một tay chơi đàn. Thời

niên thiếu, anh bị ép học thứ này, giờ vẫn nhớ mang máng. Điệu nhạc vừa

nghe trước đó vang lên từng hồi trong đầu anh. Vương Cư An nở nụ cười tự giễu, bỗng ném cây gậy, đi khập khễnh ra sofa rồi ngồi xuống. Anh ngả

người, tựa vào thành ghế cho đến nửa đêm.

Anh sống một mình trong ngôi nhà này đã quá lâu.

Nửa năm trước, ngôi biệt thự bị anh cầm cố để lấy tiền kinh doanh, gần đây

mới chuộc về, bởi nơi này chứa đựng quá nhiều hồi ức của anh với người

đã khuất. Nó giống một đĩa hát cũ, ghi lại khoảng thời gian đã qua, càng giống một ngôi mộ xa hoa. Trên bia mộ khắc dòng chữ đánh dấu nửa cuộc

đời một người đàn ông: lúc nhỏ mẹ chết, tuổi trung niên mất con, tha

hương nơi xứ người, lạc chốn phù hoa.

Lại là một đêm mất ngủ.

Ngày hôm sau, Vương Cư An đến công ty từ sáng sớm. Anh mở máy tính của Tô

Mạt, điên cuồng tìm kiếm. Cuối cùng, anh phát hiện một file nằm ở sâu

trong mục lục. File đó có tên đơn giản là: “Wang(*)”.

(*)Wang: phiên âm của chữ Vương.

Tim anh bất giác đập nhanh hơn. Anh lập tức mở ra, bên trong chỉ có hai tấm ảnh, trong ảnh chỉ có hai người. Ảnh chụp họ từ rất lâu trước kia. Lúc

đó, ánh mắt của hai người còn né tránh, nụ cười khách sáo, thái độ đề

phòng nhưng lại không thể kiềm chế ước muốn xích lại gần đối phương.

Tất cả dường như đã xảy ra từ rất lâu nhưng cũng giống mới chỉ ngày hôm qua.

Vương Cư An nhìn đăm đăm một hồi. Khi định thần, anh bất giác lắc đầu, nhếch

miệng. Anh thầm nghĩ, ít nhất cô ấy cũng để tâm đến mình. Anh chợt cảm

động vì ý nghĩ này. Toàn thân anh vô cùng nhẹ nhõm, trong lòng phơi

phới.

Bên ngoài có người gõ cửa, thư ký đi vào nói nhóm phóng viên của một tờ báo đã tới nơi, nhắc anh chuẩn bị phỏng vấn.

Vương Cư An đi ra ngoài, nhiệt tình bắt tay, hàn huyên với đối phương.

Cô phóng viên trẻ tuổi tỏ ra rất chuyên nghiệp, biết cách ăn nói. Đầu

tiên, cô ta nghiêm túc phỏng vấn anh về phương hướng phát triển của công ty và các dự án. Cô ta cũng hỏi về quá trình đi du học của anh. Tất cả

diễn ra bình thường, ai ngờ ở câu cuối cùng, cô phóng viên đột nhiên

chuyển đề tài: “Bên ngoài lúc nào cũng có tin đồn về chuyện tình cảm của Vương Tổng, có thể nói vô cùng phức tạp, khó bề phân biệt thật giả.

Không biết Vương Tổng có hứng thú nói một chút về chuyện tình cảm với

công chúng không? Ví dụ, anh định lúc nào mới bước vào cuộc sống hôn

nhân? Anh có yêu cầu gì về một nửa của mình? Anh đã gặp người phụ nữ như vậy chưa…”

Trợ lý của anh cắt ngang: “Những câu hỏi này đều liên quan đến chuyện riêng tư, trước đó chúng ta đã nói rõ chỉ bàn chuyện công việc…”

Cô phóng viên tỏ ra đáng tiếc: “Đúng vậy, Vương Tổng có thể không trả lời”.

Vương Cư An im lặng nhìn bọn họ. Một lúc sau anh mới cất giọng bình thản: “Tôi đã gặp một người phụ nữ như vậy”.

Trong