
hí, uống rượu với ai cũng tự xưng anh em rất thân thiết. Chẳng bao lâu sau, anh ta đi đến bên Phó Lệ Lợi. Hai người chạm cốc,
Triệu Tường Khánh uống một hơi hết ly rượu, Phó Lệ Lợi chỉ nhấp môi lấy
lệ. Từ trước đến nay, Triệu Tường Khánh không bao giờ làm khó phụ nữ,
liếc thấy Tô Mạt nhâm nhi một mình, anh ta cười hì hì: “Chủ nhiệm Phó,
không ngờ cấp dưới của chị cũng có người biết uống rượu. Sau này ra
ngoài bàn chuyện làm ăn, phiền chị cho tôi mượn tạm cô ấy.”
Phó Lệ Lợi trả lời: “Triệu tổng, đâu phải anh muốn mượn là có thể mượn, cần hỏi xem người ta có đồng ý không.”
Triệu Tường Khánh tất nhiên hiểu ý: “Lẽ dĩ nhiên, nhân tài do kỹ sư Vương
đích thân mời về công ty, tôi không thể thất lễ.” Nói xong, anh ta cầm
chai rượu trắng rót đầy cốc của mình và của Tô Mạt: “Tiểu Tô, lần đầu xa lạ lần sau thân quen, cô đừng coi tôi như người ngoài. Chúng ta cũng
đều vì công ty cả, công ty tốt mọi người cũng sẽ tốt.”
Tô Mạt vội đứng dậy, tay cầm ly rượu. Cô cố ý để ly rượu thấp hơn của đối
phương nhưng Lão Triệu nhẹ nhàng giơ tay để miệng cốc của cô ngang bằng
anh ta. Lúc này, anh ta mới chạm ly: “Cô đừng khách sáo.” Nói xong anh
ta uống cạn ly rượu, sau đó đặt úp miệng cốc xuống bàn.
Tô Mạt biết ý, chỉ còn cách uống hết ly rượu. Rượu cay đến mức cổ họng cô
bỏng rát, nhưng cô cố nhịn không ho ra tiếng. Cuối cùng, cô cũng đặt úp
miệng cốc xuống mặt bàn.
Triệu Tường Khánh cười ha hả: “Không tồi, về phương diện này Tiểu Tô có phong độ của kỹ sư Vương hồi còn trẻ, chả trách bà ấy coi trọng cô.” Anh ta
vừa nói xong liền bị bàn bên cạnh mời đi uống rượu.
Phó Lệ Lợi kéo Tô Mạt ngồi xuống: “Tửu lượng của cô tốt đến mấy cũng đừng
đọ sức với bọn họ. Những người xuất thân từ nghề tiêu thụ đều là cao thủ uống rượu.”
“Kỹ sư Vương cũng biết uống rượu sao?” Tô Mạt hỏi.
Phó Lệ Lợi đáp: “Có ông chủ bà chủ nào chưa từng đi tiếp thị sản phẩm của
mình? Làm nghề tiêu thụ kiểu gì cũng phải dính đến rượu. Bây giờ kỹ sư
Vương đã có tuổi nên mới không uống. Nghe nói trước kia bà có thể chuốc
say một bàn đàn ông ấy chứ.”
Tô Mạt “ờ” một tiếng, cúi đầu ăn thức ăn. Một lúc sau, điện thoại di động
của cô rung nhẹ, cô lấy ra xem, là tin nhắn Châu Viễn Sơn gửi đến: “Có
phải kiến nghị của tôi không hữu hiệu?”
Tô Mạt ngó xung quanh, thấy Châu Viễn Sơn ngồi cách mấy bàn, đang cắm cúi
nghịch điện thoại. Cô lập tức nhắn lại: “Vâng, ý kiến quá tệ.”
Châu Viễn Sơn lập tức ngẩng đầu mỉm cười với Tô Mạt, sắc mặt của anh rất ôn hòa, pha lẫn áy náy.
Lúc này, Tô Mạt mới thật sự cảm thấy đầu óc choáng váng.
Cô rất ít khi uống rượu, cũng chưa bao giờ uống liên tục như ngày hôm nay. Trước đây, lúc tình cảm giữa cô và Đồng Thụy An còn tốt đẹp, buổi tối
rảnh rỗi hai người bày ra trò uống rượu vang nghe nhạc. Lúc đó cô uống
rất tùy ý, bây giờ hồi tưởng mới thấy chua chát. Uống đến cuối cùng,
Đồng Thụy An không thể kiềm chế, bế cô lên giường lăn lộn. Cô mang thai
con gái Thanh Tuyền vào lúc đó.
Điện thoại lại có tin nhắn, Châu Viễn Sơn hỏi: “Một khi cuộc sống ở đây không như ý, tại sao cô không về nhà?”
Tô Mạt nhìn chằm chằm vào hai chữ “về nhà”. Cô chầm chậm gõ chữ, ngập
ngừng một lúc mới gửi tin nhắn: “Bố mẹ tôi luôn cho rằng tôi sống ở đây
rất tốt. Nếu tôi về nhà, không biết họ buồn đến mức nào?”
“Cô chỉ báo tin vui, không báo tin xấu về nhà sao?”
“Tôi không muốn khiến bố mẹ thất vọng.”
Đầu bên kia mãi vẫn không trả lời, Tô Mạt không nhịn được gửi một dấu hỏi.
Ở giây tiếp theo, cô liền nghe thấy tiếng báo tin nhắn: “Trước kia cũng
có một người rất thất vọng về tôi, tôi còn giả bộ chẳng thèm để bụng.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy lúc đó tôi vô cùng ngốc nghếch.”
Tô Mạt viết: “Chắc chắn là phụ nữ.”
Châu Viễn Sơn trả lời bằng một mặt cười.
Tô Mạt đoán anh ta sẽ không tiết lộ thêm, thế là cô chào tạm biệt, về phòng nghỉ ngơi.
Xe buýt đến trưa mới về tới thành phố. Bởi vì hôm nay là chủ nhật không cần đi công ty, mọi người đều về nhà nghỉ ngơi.
Tô Mạt mua bánh và hoa quả đi thăm cậu, đồng thời rút ít tiền đưa cho bà
mợ. Chung Thanh vẫn ở nhà tĩnh dưỡng chứ chưa đi học trở lại. Cô bé nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài. Nghe chuyện em họ, Tô Mạt càng tự trách bản thân.
Bà mợ vẫn lạnh nhạt với Tô Mạt như thường lệ. Nhưng khi nhắc đến Chung
Thanh, bà đau lòng nói: “Còn mấy tháng nữa là đến kỳ thi đại học, bây
giờ con bé vẫn không muốn học hành. Chi bằng lúc đầu cứ để nó sinh con
cho nhà kia, dù sao người ta cũng có tiền…”
Ông Chung nghe thấy liền ném cây gậy vào bà vợ. Sức khỏe của ông dần hồi phục nhưng tính tình ngày càng khó chịu.
Tô Mạt gõ cửa phòng Chung Thanh, định vào nói chuyện với em gái. Bên trong không có người trả lời, cô liền đẩy cửa đi vào, thấy Chung Thanh nằm úp sấp trên mặt bàn, tay vẫn cầm chiếc điện thoại iphone Thượng Thuần mua
cho cô bé. Trên bàn để đầy sách và đề thi. Tô Mạt sờ đầu em gái, liền bị cô né tránh. Tô Mạt khó nhọc mở miệng: “Thanh Thanh, em đừng như vậy,
mọi chuyện đã qua rồi, em hãy nhìn về phía trước.”
Một lúc sau, Chung Thanh mới mở miệng: “Đối với chị mà nói, mọi chuyện đã