
uay đầu, nhẹ nhàng buông một câu: “Tôi ở
phòng 1024, tối nay cô hãy lên phòng tôi.”
4.
Tô Mạt ít ra cũng sống trên đời hơn hai mươi năm, là người phụ nữ có gia
đình, lại lăn lộn ngoài xã hội hơn hai năm, cô tuyệt đối không cho rằng
câu nói cuối cùng của Vương Cư An có nghĩa là: tối nay cô lên phòng tìm
tôi, tôi sẽ giảng đạo lý, dạy cô cách sống, cùng lắm chúng ta buông màn
trùm chăn nói chuyện suông. Theo bản năng, cô lập tức thốt ra hai từ:
“Không được.”
Vương Cư An quả nhiên quay đầu nhìn Tô Mạt.
Tô Mạt không thể né tránh ánh mắt của anh, cô hạ giọng giải thích: “Vương
tiên sinh, anh là người công tư phân minh, tôi nghĩ vừa rồi chắc anh
hiểu nhầm ý của tôi. Bố mẹ và con gái tôi mỗi tháng đều đợi tôi gửi tiền về nhà, con tôi phải đi học, bố mẹ tôi phải trả góp tiền nhà, tôi ở đây không thể thất nghiệp. Trước kia tôi không cố gắng nên lý lịch tương
đối tầm thường, ra ngoài chỉ có thể tìm công việc cao không với tới thấp không thông. Vì vậy, tôi rất hy vọng có cơ hội tiếp tục làm việc ở An
Thịnh. Tôi mong bản thân tôi làm tốt công việc chứ không phải là…”
Vương Cư An cắt ngang lời cô: “Cô muốn ở lại cũng không thành vấn đề, chúng
tôi hoan nghênh tất cả những người có năng lực. Vậy xin hỏi Tô tiểu thư, cô có tài cán xuất chúng gì khiến mọi người tâm phục khẩu phục? Tôi
cũng nói thẳng cho cô biết, trong công ty không phải ai cũng thích vô
duyên vô cớ nhét người vào một vị trí như bà già đó. Chỉ riêng điểm này, cô ở lại sẽ ảnh hưởng không tốt đến công ty. Doanh nghiệp nào cũng có
quy tắc của doanh nghiệp đó…” Anh tiến lại gần cúi đầu nhìn Tô Mạt:
“Không có năng lực tại sao còn cố sống cố chết đòi leo cao?”
Tô Mạt đương nhiên hiểu ý Vương Cư An. Tuy nhiên, cô không có cách nào
phản bác từng câu nói của anh, đặc biệt là câu chối tai cuối cùng.
Vương Cư An tiếp tục: “Cô có biết loại nhân viên nào khiến ông chủ đau đầu
nhất không? Chính là loại như cô, suy nghĩ tương đối sắc sảo nhưng không có năng lực.” Anh đột nhiên nghiêm giọng: “Ngẩng đầu lên!”
Tô Mạt chỉ hơi nghênh mặt nhìn anh. Cô biết bộ dạng của cô lúc này chẳng
ra sao, nỗi ấm ức tụ tập ở đầu mày cuối mắt không được giải phóng. Đối
phương bắt gặp chắc chắn sẽ chê cười cô.
Vương Cư An thấy viền mắt của người phụ nữ đỏ hoe, chóp mũi cũng đỏ ửng, lồng ngực phập phồng. Anh bất giác cất giọng nhẹ nhàng: “Khóc gì chứ, tôi
đâu có nặng lời.”
Tô Mạt mím môi, mãi mới lên tiếng: “Tôi không khóc.”
Vương Cư An nhìn cô chăm chú, không tiếp tục mở miệng. Cả hai trầm mặc một
lúc, một người đột ngột xuất hiện phá vỡ bầu không khí ngượng ngập.
Triệu Tường Khánh của phòng tiêu thụ tiến lại gần, tươi cười kéo cánh
tay Vương Cư An: “Sếp, tôi đi tìm anh khắp nơi, mọi người đang chờ kính
rượu anh kia kìa. Anh mau ra ngoài đi, chúng ta hiếm có dịp náo nhiệt
một trận.”
Lúc này, Vương Cư An mới từ từ thu hồi ánh mắt. Anh định nói câu gì đó
nhưng cuối cùng không mở miệng mà quay sang Triệu Tường Khánh: “Đi
thôi.”
Cùng Lão Triệu đi vào còn có trợ lý của anh ta, một cô gái tầm hai tư hai
lăm tuổi, trông hơi quen quen. Hai lãnh đạo vừa đi khỏi, cô ta liền
khoác tay Tô Mạt, hỏi nhỏ: “Chị Tô, có phải vừa rồi chị bị sếp trách
mắng?” Cô ta đảo mắt: “Bọn em từ xa đã thấy, rốt cuộc là vì chuyện gì
thế?”
Tô Mạt trả lời: “Không có gì, vừa rồi chị định trốn lên tầng trên nghỉ ngơi, tình cờ bị sếp bắt gặp.”
“Chỉ có thế thôi sao?” Cô gái không che giấu nỗi thất vọng: “Không sao đâu,
đến Lão Triệu cũng từng bị Vương tổng trách mắng nặng lời. Tuy nhiên…em
chưa từng chứng kiến sếp tổng mắng phụ nữ bao giờ.”
Lần này, Tô Mạt thật sự muốn về phòng nghỉ ngơi nhưng lại bị cô gái kéo về đại sảnh. Xung quanh vô cùng náo nhiệt, cô ngồi xuống vị trí của mình, cầm ly rượu
trước mặt ngửa cổ uống một ngụm lớn. Cô nhủ thầm: “Mình đã không có năng lực, hễ gặp chuyện là hết yêu cầu này đến yêu cầu khác, có trách thì
chỉ trách bản thân không tiến bộ”. Nghĩ đến đây, cô lại cầm cốc rượu tu
cạn. Chất cồn chui vào cổ họng cay xè, nhưng trong lòng Tô Mạt dễ chịu
hơn nhiều. Cô vừa ăn vừa uống rượu, lại nghĩ thầm: “Lên giường thì chê người ta thấp hèn, không chịu lên giường thì nói người
ta làm bộ làm tịch còn thích leo cao. Đàn ông thối tha chết hết đi.” Cô
lại uống thêm một ly, trong lòng tràn đầy nộ khí: “Đợi hôm nào mình có
khả năng, mình sẽ chơi lại bọn họ. Mình sẽ bóp chết từng người.”
Tô Mạt nghiến răng bóp ly rượu. Cô bất giác gượng cười, hy vọng lúc nào
cũng tươi đẹp nhưng tương lai mờ mịt. Cô chán nản cúi đầu, tựa vào thành ghế thẫn thờ nhìn khăn trải bàn trắng như tuyết trước mặt.
“Tiểu Tô.” Phó Lệ Lợi đi đến vỗ vai Tô Mạt: “Cô không sao đấy chứ? Uống nhiều rồi à?”
Tô Mạt lắc đầu: “Tôi không sao.” Mặt cô nóng bừng nhưng đầu óc vô cùng tỉnh táo.
Phó Lệ Lợi tỏ ra quan tâm Tô Mạt: “Sao mặt cô đỏ thế? Đây là rượu vang pha
lẫn rượu trắng nồng độ cao đấy. Cô thật sự không sao đấy chứ?”
Tô Mạt cười cười: “Thảo nào tôi thấy cay xè. Chị Phó, tôi vẫn ổn mà.”
Ở đầu bên này, Triệu Tường Khánh đã uống hết một lượt. Anh ta là người
giỏi tạo không k