
a
cô quá dịu dàng mềm mại, bản thân cô cũng thấy khó nghe.
Vương Cư An liếc Tô Mạt: “Chẳng phải cô giỏi lắm hay sao? Vượt nóc băng tường cơ mà? Cô nghĩ cô là nữ hiệp à?”
Tô Mạt không lên tiếng, ngẫm nghĩ xem làm thế nào để gỡ sợi dây. Bên cạnh
có hai đồng nghiệp nữ càng gỡ càng dính chặt vào nhau, bọn họ cười hí
hí. Cách mấy người, Phó Lệ Lợi đang liếc về bên này, ánh mắt dừng lại ở
Tô Mạt và Vương Cư An. Tô Mạt hơi nhích người ra xa, sợi dây thừng buộc
cổ tay càng thít chặt. Vương Cư An không hề bận tâm, thản nhiên kéo cô
lại gần. Anh nói: “Cô xem chỗ này, dây thừng có kiểu thắt nút của nó.”
Anh giơ tay kéo nhẹ thắt nút, ra hiệu: “Cô thử chui đầu qua đây xem
nào.”
Tô Mạt chậm rãi chui đầu. Mặc dù cố gắng giữ khoảng cách nhưng hơi rượu phủ vào mặt cô càng nồng nặc.
Vương Cư An chỉnh lại vài chỗ rối rồi di chuyển nút thắt lên xuống trước sau. Sau khi thử vài lần, anh ngồi xổm xuống: “Cô hãy quay về đằng sau, bước chân trái trước.”
Tô Mạt làm theo lời anh, không dám di chuyển bừa bãi. Cô nghiêng người
bước một chân qua sợi dây, tránh xa Vương Cư An một chút rồi đợi chỉ thị tiếp theo của anh. Ai ngờ mãi vẫn không thấy Vương Cư An mở miệng, anh
chỉ từ từ đứng dậy, sợi dây dịch chuyển lên phía trên theo động tác của
anh, hơi lắc lư giữa hai đùi cô. Tô Mạt rất lúng túng, hai má đỏ bừng.
Cô bất giác nắm chặt cổ tay Vương Cư An để ngăn cản động tác của anh.
Vương Cư An nhướng mắt nhìn cô, thần sắc ẩn hiện vẻ phóng đãng, anh nửa cười
nửa không hỏi Tô Mạt: “Tôi phải suy nghĩ xem nên làm thế nào.”
Tô Mạt cứng đờ người, trống ngực đánh thình thịch. Cứ cầm tay đối phương
thế này cũng không hay, cô do dự vài giây rồi thả tay. May mà đối phương chưa hoàn toàn đứng thẳng người, cử chỉ tương đối có chừng mực. Tô Mạt
nghĩ thầm, nếu anh ta lại có bất cứ hành động không nghiêm túc, cô sẽ
rút chân bỏ đi, bất kể tương lai ra sao, từ nay sẽ tránh xa người đàn
ông này.
Sắc mặt Vương Cư An vẫn điềm nhiên như không, anh nói: “Kiểu này không đúng, cô lại gần một chút nữa.”
Tô Mạt không nhịn được trề môi.
Vương Cư An nhìn cô: “Không ngờ cô là người mất kiên nhẫn như vậy. Cô hãy học cách động não, đừng làm ẩu làm liều.” Anh kéo sợi dây thừng xuống thấp, chờ đợi Tô Mạt. Tô Mạt ngập ngừng rồi quay người dịch chân về chỗ cũ,
đứng im bất động. Trước mắt cô là yết hầu của người đàn ông, cô lập tức
hóa đá, trán lấm tấm mồ hôi, sống lưng lạnh toát. Vương Cư An đứng thẳng người, nhếch miệng cười với cô: “Nóng lắm à? Chóp mũi đầy mồ hôi kìa.
Hôm nay thời tiết tương đối đẹp, ít nhất cũng có cơn gió, đặc biệt không thấy gió nam tây bắc, chỉ có gió đông.”
Vài giây sau Tô Mạt mới hiểu ý, cô nói nhỏ: “Gió gì cũng mặc kệ, tôi chỉ làm việc tôi nên làm.”
Vương Cư An tựa hồ không nghe thấy, anh nói: “Cô xoay người đi.” Anh cúi đầu
kéo sợi dây, hơi thở nóng hổi phảng phất lướt qua má và cổ Tô Mạt. Hai
tay cô bị buộc vào một chỗ, đầu kia sợi dây ngày càng lỏng, chỗ thắt nút trên eo ngày càng siết chặt. Tô Mạt ngày càng không thích ứng, giống
như thân thể bị cướp đoạt sự tự do, muốn bỏ chạy hay thoát thân cũng
không được. Tình thế bây giờ hoàn toàn khác lúc ở công ty, ở công ty cô
chỉ cần rót xong cà phê là có thể quay đầu bỏ đi. Tô Mạt cảm thấy cô sắp sụp đổ. Cô biết bản thân sớm muộn cũng phải đối mặt với Vương Cư An,
nhưng không ngờ lại rơi vào thế bị động trong hoàn cảnh không quan trọng như ngày hôm nay.
Vương Cư An đột nhiên mở miệng: “Cô có biết trò chơi này tên là gì không?”
Tô Mạt không đáp lời, anh cũng không nói tiếp, chỉ vòng sợi dây thừng lên
tay cô, rồi từ bên cạnh rút ra ngoài. Sợi dây rơi xuống đất, Tô Mạt
không nghĩ ngợi, lập tức bước đi. Lần này không bị cản trở, Tô Mạt cúi
đầu quan sát, hai sợi dây đã được tháo dỡ.
Vương Cư An vừa cởi sợi dây thừng buộc ở cổ tay vừa nói: “Trong đó có bí
quyết của nó. Vừa rồi cô không động não cứ làm lung tung nên tư thế rất
khó coi. Tìm được phương pháp đúng đắn, tất cả sẽ trở nên dễ dàng.”
Tô Mạt kiên nhẫn nghe anh nói hết mới ném sợi dây vào thùng đạo cụ. Cô định phản bác nhưng cuối cùng chỉ nói nhỏ: “Vâng.”
Thấy Vương Cư An nhanh chóng giải quyết trò chơi, những người khác lần lượt
đi đến nhờ anh chỉ giáo. Tô Mạt sợ bị gọi làm mẫu, vội vàng đi đến bóng
râm uống nước. Trong lòng cô thầm nghĩ, một người đàn ông có cuộc sống
riêng thối nát, mình còn có thể trông mong anh ta đứng đắn hay sao?
Lúc này, Châu Viễn Sơn đi đến, kéo chiếc ghế ngồi bên cạnh Tô Mạt và mỉm
cười với cô. Châu Viễn Sơn có nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, khiến
người khác rất có cảm tình. Tô Mạt không nhịn được lại liếc anh ta. Cử
chỉ vô ý thức này bị đối phương bắt gặp, dù trong lòng chẳng có ý nghĩ
khác nhưng cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Châu Viễn Sơn lên tiếng trước:
“Không sao đâu, tôi đã quen rồi. Tiếp theo có lẽ cô sẽ nói, trông tôi
rất giống người quen nào đó của cô.”
Tô Mạt phì cười: “Anh đúng là giống một người bạn của tôi, không phải
ngoại hình mà khí chất và cử chỉ có nét tương đồng. Anh ấy là luật sư,
rất tốt bụng, chuyên phụ trách các vụ ly hôn.”
Châu Viễn Sơn