
tiết càng lúc càng lạnh, nàng lo lắng nếu hắn kiên trì muốn ngủ ngoài cửa
phòng nàng sẽ bị cảm lạnh.
“Không được!” Hắn nôn nóng gầm nhẹ, “Muội là nàng dâu của ta, đời này cũng chỉ có thể gả cho ta!”
Xem kìa, có ai lại xấu xa một cách trắng trợn như vậy không?
Nhưng nói đến chuyện lập gia đình, nàng cũng không nhớ nổi nàng đã bỏ quên ý niệm này từ khi nào.
Có lẽ là vào năm ấy khi cha nàng gặp chuyện không may, bỏ lại nàng một
mình? Cũng có thể là sau khi nàng vì Nghiêm Ngạn mà bước vào nghề lái
buôn? Tất cả những gì trân quý huy hoàng đều đã qua đi, vội vàng vì
Nghiêm Ngạn bàn bạc mua bán, vì hắn sưu tầm công phu bí tịch, hàng ngày
ngồi dưới du thụ trước nhà chờ hắn trở về. Tất cả chuyện ấy đã chiếm hết thời gian cuộc sống của nàng, làm cho nàng chưa từng có cơ hội quay đầu nhìn lại, cũng chẳng hề nhận ra tuổi thanh xuân trân quý nhất của nữ
nhân đã trôi qua từ bao giờ.
Trong khi nàng bất tri bất giác, thời gian đã vỗ đôi cánh linh hoạt bay xa. Vận Di nhà hàng xóm từng nói với nàng, làm nghề lái buôn chính là một sai lầm trong cuộc sống tốt
đẹp của nàng, phí hoài thời gian nàng có thể giúp chồng dạy con. Nhưng
nàng cứ nghĩ, chỉ cần nàng canh giữ ở chỗ cũ, vừa quay đầu lại là nàng
có thể nhìn thấy hình dáng của Nghiêm Ngạn, vậy thì nàng sẽ không quan
tâm đến chuyện gì khác nữa.
Vì sao nàng lại không cần quan tâm?
Vì sao giờ đây nghĩ đến, trong lòng nàng lại nghĩ, chỉ cần Nghiêm Ngạn vẫn đứng ở đó, hắn không phải làm gì cả, cũng đã áp…
“Tiểu Nông?” Nghiêm Ngạn vỗ về khuôn mặt của nàng, đình chỉ suy nghĩ miên man không bờ bến của nàng.
“Tóm lại, chúng ta cứ đính hôn trước, cho muội thời gian suy nghĩ đi. Ai bảo huynh đột nhiên lại nói muốn thành thân? Đợi đến khi muội có thể hoàn
toàn chấp nhận, chúng ta mới chính thức thành thân có được không?” Nàng
thu thập bất đắc dĩ đang tràn ngập trong lòng. Tuy rằng đối với hắn
trước sau luôn luôn dung túng, nhưng vẫn cầm giữ trong một giới hạn.
“Được, chúng ta đính hôn đi.” Hắn vô cùng vui mừng thu vén áo ngoài của nàng,
tiếp theo đã định ẵm nàng nhảy xuống, chuẩn bị đính hôn.
Nàng giữ chặt hắn lại, “Không vội, đính cho ai xem đây?” Hai người bọn họ đã sớm không còn cao đường, cũng chẳng có người thân.
“Vậy…”
“Hai ta tự đính ở trong lòng là được rồi.” Dù sao đây cũng chỉ là chuyện giữa hai người bọn họ mà thôi.
“Được.” Nghiêm Ngạn gật đầu, lập tức dùng hành động chứng thực lời hứa hẹn xuất phát từ miệng của nàng.
Ngay sau đó, hơi thở chỉ thuộc riêng mình hắn, phác thiên cái địa quấn quýt
quanh nàng. Dưới sự trợ giúp của gió lạnh bốn bề, bờ môi ấm nóng của hắn mang theo nhiệt độ cơ thể đã bất ngờ từ đôi môi lan tràn tới tứ chi
bách hải của nàng. Khi hắn khai mở khớp hàm của nàng, nàng lại cảm thấy
như có ngọn lửa đang thiêu cháy cơ thể, làm cho nàng không tài nào thở
nổi, ngực phập phồng kịch liệt.
“Không thích à?” Hắn rời môi, thừa dịp nàng hít thở liền cắn nhá vành tai nàng.
“Không, không phải…” Nàng kinh ngạc, lồng ngực càng tràn đầy một loại cảm giác
khó hiểu, tâm trí trống rỗng. Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ cảm thấy
ấm áp… Ngọt ngào…
Nghiêm Ngạn cười cười. Khi nàng đang ngây
ngốc nhìn vẻ tươi cười hiếm có của hắn thì khuôn mặt hắn đột nhiên lại
phóng đại trước mặt nàng. Ngay sau đó, đôi môi lại xẹt qua làn hơi ấm
áp. Lần này, hắn thật cẩn thận hàm trụ môi nàng, dịu dàng liếm. Một lát
sau, khi nàng thoáng thả lỏng thân mình, hắn dùng một tay đỡ sau gáy
nàng, chậm rãi hôn sâu.
Hắn cũng không muốn nói với nàng, hắn thích xử sự ổn thỏa của nàng, mỗi khi hôn môi, vì không biết nên đáp
lại thế nào, cho nên ngây ngốc bắt chước hành động của hắn. Hắn thích
sau khi hôn sâu, hơi thở của nàng sẽ hỗn loạn, nàng sẽ dựa hẳn vào người hắn, đôi mắt tràn đầy sương mù u mê, đôi môi cũng phiếm hồng bóng bẩy…
Đây chỉ là bí mật nho nhỏ của hắn. Nàng không biết, người khác càng không
biết. Tuyệt đối chỉ thuộc về riêng hắn. Sự thỏa mãn khó có lời nào tả
nổi đang chiếm đầy cõi lòng hắn. Hắn nhịn không được, đưa lưỡi tìm hiểu
miệng nàng, mãi không dừng chân, cũng nhẹ nhàng cắn một chút vào đầu
lưỡi của nàng.
“Được, chúng ta đã đính hôn xong.”
Nàng khẽ che đôi môi hơi hơi sưng đỏ, cảm thấy đầu lưỡi còn hơi đau đau.
“Đừng dùng một câu hai ý nghĩa như vậy nữa được không…”
Nghiêm Ngạn thật cẩn thận ôm chặt lấy nàng, để cằm nàng tựa lên bờ vai hắn.
Giờ phút này, hương môi thơm vẫn đang quyến luyến bồi hồi trong tâm khảm của hắn, làm cho hắn có chút mê say.
Tựa trên vai hắn, Vân
Nông phát hiện. Giờ đây, phong cảnh ẩn hiện qua những sợi tóc của hắn
vẫn xinh đẹp như thường. Tia nắng vẫn sáng rỡ, trong trời đất cũng không bởi vậy mà có gì cải biến, cũng không bởi vậy mà khắc thêm một chút
tình nồng mật ý trở nên càng hoa lệ hơn. Giữa hai người bọn họ, nàng đã
quá quen thuộc với cảm giác an tâm này, cũng như tiếng nhịp tim yên bình trong lồng ngực hắn đang cùng nàng kề sát.
Giống như trước
kia, bọn họ vẫn luôn cùng nhau sống ngày qua ngày, phong cảnh bên đường
không hề thay đổi. Nếu cứ vậy mà nói, thay đổi có gì không tốt đâu?
Ít nhấ