
t, sau nhiều năm phiêu bạc, trái tim nàng cũng có chỗ để trở về nhà. Nam nhân này chính là của nàng. Sau này, hắn vẫn tiếp tục dùng tay nghề không tốt giúp nàng chải tóc vấn đầu, thích thú tự tay thay quần áo cho nàng, sẽ giống như một con chó trung thành canh giữ trước cửa phòng của nàng, không cho bất cứ ai xâm nhập một bước. Hắn còn có thể hôn nàng
khiến nàng đầu óc choáng váng, làm cho nàng thường xuyên trằn trọc mỗi
đêm vì nụ hôn chúc ngủ ngon của hắn. Đến nỗi sáng mai tỉnh dậy, ánh mắt
đầu tiên nàng sẽ tìm kiếm đôi môi hắn …
“Tiểu Nông.” Nghiêm Ngạn nâng cằm nàng lên, đáy mắt mỉm cười, khẽ gọi.
“Ửm?”
“Muội đã trở về chưa?” Không biết xuất thần đến nơi nào, nàng có thể không biết, nàng đã liếm đôi môi của mình một hồi lâu.
Nàng nhất thời cứng người lại. Sắc hồng diễm lệ lại lan tràn như cỏ dại trên mặt nàng.
“Không cần trở về, trực tiếp mở miệng nói là được rồi.” Hắn rất hoan nghênh.
“…”
Hắn dùng ngón tay vuốt ve đôi môi nàng. Vuốt qua vuốt lại hồi lâu, không
nói lời nào cũng không có hành động gì nhiều, chỉ mê muội dùng ngón tay
vẽ qua viền môi nàng.
Hắn thấp giọng thì thào, “Trong lòng ta chỉ có một mình muội mà thôi. Người ta muốn cưới, chính là muội.”
Rất nhiều, rất nhiều năm về trước, từ thời khắc hắn được thu nhận, trong
bất tri bất giác, trong lòng hắn đã được hôn xuống một hạt giống tình
yêu.
Nhiều năm qua đi, hạt giống đó nẩy mầm khỏe mạnh. Ngày
qua ngày hấp thu máu tươi ấm áp từ trái tim hắn mà trưởng thành. Đợi đến khi hắn hoàn hồn, nó đã trở thành kình thiên đại thụ, chặt không đổ nhổ không lên, càng không thể di dời nó đi nơi khác. Vì nó được nuôi dưỡng
bởi thứ tình yêu nhẹ nhàng ép ra từ trái tim hắn, cho nên nó cứ như vậy, rắc rối khó gỡ, cắm sâu vào tâm khảm của hắn.
Nhiều năm qua, hắn ẩn mật nuôi trồng nó. Hắn cũng không đàng hoàng, vẻn vẹn là bình
tĩnh khát vọng nó đâm hoa kết trái. Hắn chỉ yên lặng nhớ nàng, chẳng sợ
trân quý thiều quang đều hao phí trên người nàng. Hắn vẫn như cũ không
hối hận, cũng không oán thán.
Ai kêu nàng là nàng dâu bảo bối của hắn chứ?
Là hắn.LÁI
Ngồi ở bên bàn ăn, Vân Nông ngẩng đầu lên nhận đút cơm, vô tội nhìn các
khách trọ khác đang ngồi phía bên kia bàn. Nghiêm Ngạn lại cầm thìa canh kiên trì đút cho nàng thêm mấy thìa nữa. Nàng hé miệng, lẳng lặng uống
xong chén canh gà khử hàn hắn vừa hầm hồi sáng sớm.
Long Hạng đi lấy thêm một đôi đũa nữa. Trước tình hình chói mắt này, hắn cố nén
bất mãn đang trướng lên đầy bụng, tiếp tục dùng cơm. Còn Hàn Băng đang
ngồi ở bên kia cũng không buồn hé răng, uống triêm quang rồi mới uống
đến canh gà. Đối với hai gã nam nữ như hình với bóng, cả ngày cứ chàng
chàng thiếp thiếp kia, hắn buồn bực đến mức thật sự chỉ muốn chém mình
một đao cho rồi.
Khi Nghiêm Ngạn làm như mình là bảo mẫu, gỡ
lóc thịt gà rồi bỏ vào trong chén cho nàng, ngọt ngào như mật đưa đến
bên môi nàng, Long Hạng lại không cẩn thận, không khống chế được lực tay làm cho một đôi đũa nữa tiếp tục lừng lẫy xả thân.
Vân Nông tốt bụng nhắc nhở hắn: “Cứ bẻ đi, rồi ngươi lấy tay mà bới cơm ăn.”
“Các ngươi…” Trong trang này ai chẳng biết hai người bọn họ có tình cảm với
nhau chứ? Bọn họ có cần phải ngày nào cũng kích thích nỗi cô đơn của
nhóm khách trọ như vậy không? Càng không thèm quan tâm đến những vị
khách trọ của bọn họ lăn lộn trong giang hồ nhiều năm nhưng vẫn cô đơn
chiếc bóng, rất thê lương. Vậy không phải là cố ý làm cho người ta ngột
ngạt sao?
Nàng dùng một ngón tay chỉ sang người bên cạnh đang chấp hành “Giấc mộng nàng dâu vĩ đại.”
“Hỏi huynh ấy đi.” Nàng bị người ta bức bách a.
Nghiêm Ngạn ngay cả đầu cũng không thèm nâng lên, “Ta thích.”
Nhìn Nghiêm Ngạn cứ làm theo ý mình, căn bản là không để ý đến suy nghĩ của
người khác thế nào, Long Hạng cùng Hàn Băng bỗng nhiên có chút hiểu được vẻ bất đắc dĩ trên mặt Vân Nông là từ đâu mà có… Nghiêm Ngạn này, căn
bản chính là một người vô cùng phi thường, da mặt dày giống như tường
đồng vách sắt.
Uống canh xong, toàn thân ấm nóng, Vân Nông
muốn ra ngoài đi dạo một chút cho mát. Vừa động lại phát hiện, bàn tay
của Nghiêm Ngạn đã đặt lên phần eo nhỏ của nàng từ khi nào không biết.
Nàng bị ôm cứng không thể động đậy, xấu hổ nhìn hai vị khách trọ ở đối
diện đang phóng đến những ánh mắt không mấy tốt đẹp. Còn Nghiêm Ngạn lại chẳng hề nao núng, không coi ai ra gì tiếp tục dùng cơm, cũng không
quản người khác có thể vì vậy mà không thể nuốt trôi cơm hay không.
Đợi sau khi ăn trưa, Nghiêm Ngạn đá Long Hạng vào trong viện, bắt hắn dọn
dẹp lá rụng chồng chất trong viện. Vân Nông lại mang theo thước dây cùng hai xấp vải dệt đi đến phòng của Hàn Băng. Nàng vòng qua sân, đi trên
mặt sân đầy lá vàng, đạp vỡ mảnh tiêu điều cuối cùng của mùa thu.
Quét xong khách viện, Long Hạng đứng trước cửa sổ phòng Hàn Băng nhìn Vân
Nông giúp Hàn Băng thay băng xong lại ngồi xuống bên cạnh bàn may vá.
Hàn Băng nhàn rỗi không có việc gì làm cũng đành nghe theo Vân Nông chỉ
huy, cầm khăn lau chà cái bàn.
Long Hạng tựa bên cửa sổ hỏi: “Về chuyện võ lâm minh chủ, cô đã nghĩ ra biệ