
hể nhìn thấy mọi chuyện diễn biến ngày càng xấu hơn.
Cũng là những lời ân ái như nhau, vì sao khi hai người này Phượng
Trữ Lan cùng Phượng Ly Uyên nói ra, nàng lại có hai loại cảm giác bất
đồng ?
“Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần phải ở lại chăm sóc Y Hoàng, hai người
hãy về tẩm cung nghỉ ngơi trước, hiện giờ nhi thần tuyệt đối sẽ không
làm cho Y Hoàng gặp chuyện bất trắc, hơn nữa, phụ hoàng cùng mẫu hậu
cũng có chuyện quan trọng muốn làm, nếu quấy rầy hai người, Y Hoàng cũng sẽ không an lòng.” Phượng Trữ Lan đi đến nói đối Hoàng Thượng và
hoàng hậu, vẻ mặt chân thành mà bình tĩnh, dù cho ai nhìn cũng sẽ không
không cảm động.
“Thấy các con cảm tình sâu đậm, Bổn cung rất vui vẻ, Thái tử, lúc này con hãy chăm sóc Thái tử phi cùng tiểu hoàng tôn chưa xuất thế cho tốt, Bổn cung tin rằng, tình cảm của hai con sẽ càng ngày càng tốt.” Hoàng
hậu cười nói.
Hoàng đế cũng nói: “Có Thái tử ở đây, trẫm an tâm rồi, Thái tử, ngươi nhất định phải chiếu cố Thái tử phi cho tốt, việc hôm nay tuyệt đối
không thể để xảy ra lần thứ hai.”
Phượng Trữ Lan gật gật đầu: “Vâng, nhi thần hiểu.”
Hoàng Thượng và hoàng hậu lại phân phó một chút, sau đó cùng nhau
rời đi, một khắc kia Phượng Trữ Lan xoay người trở về phòng, chỉ nghe
thấy Nhan phi bên cạnh khẽ gọi hắn một tiếng, hắn cố ý không đáp, vào
phòng lập tức đóng cửa lại, cách cánh cửa, rõ ràng hắn nghe thấy Nhan
phi nói với Oanh Nhi vài câu, vài chữ, từng chữ không giới hạn người ta đoán ra.
“Ta đáp ứng ngươi.” Nhan phi nói với Oanh Nhi .
Sau đó, tiếng bước chân vang lên, cũng càng ngày càng nhỏ dần, rất nhanh thì nghe không rõ .
Phượng Trữ Lan cầm chén thuốc, ngồi trên giường, nháy mắt, chống lại tầm mắt Long Y Hoàng vẫn đang nhìn hắn chằm chằm chưa từng rời mắt,
nói: “Sao, vẫn còn nhìn ta như thế không thấy mệt sao?”
Long Y Hoàng tức giận thiếu chút nữa muốn hộc máu.
“Đừng tức giận, đừng tức giận, không nên chọc tức thân mình chứ,
thương tổn đến con chúng ta nha …” Phượng Trữ Lan tươi cười, dùng thìa
khuấy khuấy chén thuốc, đưa đến bên môi Long Y Hoàng , đuôi lông mày
giương lên: “Uống đi.”
Long Y Hoàng đầu xoay sang một bên, thuốc màu nâu lập tức lướt qua khuôn mặt nàng, thấm vào đệm dưới người.
“Ha ha, làm sao thế? Long Y Hoàng, vừa rồi lời ta nói đủ cảm động
không? Có phải ngươi cũng bị ta làm cho cảm động rồi chứ?” Phượng Trữ
Lan vươn tay ra, mạnh mẽ bóp chặt cằm nàng, xoay đầu nàng lại, đối mặt
với mình: “Ngươi thích không? Nếu ngươi thích, ta có thể mỗi ngày đều
nói cho ngươi nghe.”
“Ngươi rất kỳ lạ, tại sao ta chán ghét ngươi, vui lòng nguyện ý nói
lời ân ái với ngươi? Những lời này, vốn dĩ là nói cho Nhan Nhi nghe …
Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy vinh hạnh sao? Hừ? Cũng là ngươi được sủng mà kiêu, hiện tại bắt đầu lộ ra bản tính Đại tiểu thư với ta à?” Phượng Trữ Lan cười lạnh vài tiếng: “Mới vừa nãy nhìn thấy vẻ mặt Phượng Ly
Uyên chưa đủ sao, thật là có đủ mất mặt… Làm sao đây? Thái tử phi, bị
chính người mình yêu vứt bỏ có cảm giác ra sao… Có phải rất là khó chịu hay không? Lúc trước thời điểm Nhan Nhi rời bỏ ta khi đó… Ta cũng là
khó chịu như vậy.”
Đê tiện!
Long Y Hoàng khó khăn mấp môi, tuy không thể phát ra tiếng, nhưng có thể dùng khẩu hình mà biểu hiện ra, Phượng Trữ Lan tay nắm càng chặt,
nàng bị đau nên giơ tay, nắm lấy cánh tay hắn, muốn đẩy ra.
“Ta vốn dĩ không muốn để lại đứa bé này, nhưng hiện giờ xem ra, để
cho ngươi sinh nó ra có gì không được? Thứ nhất, dù sao cũng là cốt nhục của ta, thứ hai… Làm cho nó như độc châm, sinh trưởng trong lòng
Phượng Ly Uyên và ngươi, bởi vì đứa nhỏ, ngươi cả đời cũng không thể
rời khỏi ta, như vậy làm cho ngươi và hắn… Cả hai cùng nhau cả đời đau
đớn, rõ ràng ở ngay trước mặt, so với chân trời góc biển còn xa cách
hơn.” Phượng Trữ Lan buông tay ra, để lại trên cằm Long Y Hoàng dấu
vết đỏ sẫm, hắn lắc lắc chén thuốc trong tay, đột nhiên điểm huyệt Long Y Hoàng, nhẹ nhàng tách môi của nàng, không hề do dự đem dược đắng đổ
vào trong miệng nàng: “Ta khuyên ngươi tốt nhất hãy nói ít một chút,
đừng thương tổn đến hài tử của ta, bởi vì đồ nghiệt chủng này, về sau
chỉ sợ ngươi muốn cũng không thể sinh thêm.”
Tùy tiện đem thuốc đắng đổ hết vào, Phượng Trữ Lan giải huyệt đạo,
Long Y Hoàng vì bị sặc mà ho khan đến kịch liệt, chất lỏng nâu đều bị
vẩy lên gối lẫn nệm.
“Sinh đứa nhỏ này ra, ” Phượng Trữ Lan đứng lên, đi đến bàn đặt chén xuống: “Sinh hạ nó ra, để cho ngươi và ta đồng thời nhận tất cả sự
ruồng bỏ và giày vò của người yêu.”
Thuốc mặc dù đắng, lại làm dịu yết hầu khô khốc đang muốn vỡ, Long Y
Hoàng ho khan vài tiếng, đã có thể miễn cưỡng nói chuyện: “Khụ khụ…
Phượng Trữ Lan, ngươi chính là dùng loại thủ đoạn này để trả thù ta?”
“Ha ha, trả thù? Ngươi đi hỏi thử người khác xem, ta đây là trả thù
sao? Không bằng nói là yêu thương, sao, chẳng lẽ ngươi không hy vọng ta
làm vậy? Cũng không muốn ta đối với hài nhi của mình như vậy sao?”
Phượng Trữ Lan đưa lưng về phía nàng, ngừng cười lạnh, mang theo nghiến răng phẫn hận.
“Ta đã cho rằng ta đã quá bỉ ổi … Không thể tưởng