
ng biết động tác lật sách rất trang nhã,
khi đọc sách chuyên chú rất thanh tú, dường như không hề nháy mắt một
cái, lúc mệt mỏi, thì chớp mắt, lông mi dài vô cùng giống phượng hoàng
vẫy cánh mà múa, cũng là lúc tao nhã đến tột cùng. Trừ lúc mình vừa tới mấy tháng… hai người như thủy hỏa bất dung*, nhưng những lúc khác, hắn vẫn luôn rất điềm đạm nho nhã, cũng
rất tri kỷ, đúng là một trượng phu tốt hay người yêu hoàn hảo một lòng
tuyển chọn.
*: nước với lửa không hòa hợp Ngẫm lại, Khuynh Nhan thật là có diễm phúc nha, Phượng Trữ Lan tốt như vậy, hắn đều hưởng thụ hết tất cả, cho đến phút cuối hắn
phản bội, Phượng Trữ Lan vẫn trước sau như một yêu hắn. Nhưng, lúc này Phượng Trữ Lan từ võ lâm minh trở về, tại sao so với người ngày trước cũng không hề giống ? Hắn rốt cuộc đã tìm
được tin tức gì ? Sauk hi ngự y băng bó vết thương xong, lại dặn dò một số
việc có liên quan, Long Y Hoàng nghe xong lập tức gật đầu đã hiểu, cuối
cùng ngự y dẫn vài cung nữ đi theo mình đến dược phòng lấy thuốc, còn
mình thu thu thập thập cũng rời đi. Nhìn ngự y biến mất sau cánh cửa, Long Y Hoàng kéo kéo tay áo mình, có chút lo lắng Phượng Trữ Lan , nàng nhìn trần nhà, lại cúi
đầu bẻ ngõn tay: “Một… Hai…” Vừa rồi nàng dùng thuốc mê phân lượng rất nhỏ, hơn nữa ngự y đã xử lý vết thương lâu như vậy, hẳn rõ rang sắp tỉnh. “Ba…” Quả nhiên, sau khi nàng bẻ ba ngón tay xuống, người trọng
thương nằm trên giường lập tức động người một cái, nhíu mày rên đau đớn. Nàng bước đến, thuận tay cầm gối đầu trên giường bắt đầu
đập vào mặt Phượng Trữ Lan : “Lỗ mãng, tự mình hành động, ngươi suýt cả mạng mình cũng đánh mất.” “Đau…” Phượng Trữ Lan đau đớn nhắm mắt lại, sắc mặt tái
nhợt, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra, tay đặt ở bên cạnh nắm chặt đệm
dưới thân. “A… Đừng” hắn than nhẹ một tiếng, lúc này mới chậm rãi mở
mắt ra, trước mắt tuy một mảnh mông lung, nhưng hắn không khó từ thân
hình đoán ra, người trước mắt đang cản trở tầm nhìn của mình, dùng gối
đầu vừa đánh vừa nói là ai, là Long Y Hoàng. “Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi, ” Long Y Hoàng bỏ gối
xuống, nhìn bộ dáng Phượng Trữ Lan yếu ớt, nàng không nên tra tấn hắn
mới đúng: “Không chừng cần khoảng thời gian dài để dưỡng thương cho tốt, kế tiếp cấm người tự mình làm chủ mọi chuyện, ít nhất cũng phải nói
với ta một tiếng, chí ít ta còn có biện pháp giúp ngươi không bị thương nặng như vậy.” Phượng Trữ Lan nói không ra lời, hắn chỉ có thể cố sức xê dịch người, muốn quay người lại, nằm sấp như vậy, dù sao cũng không
thoải mái. Mới thấy hắn chuyển động người một chút, Long Y Hoàng lập
tức đưa tay ra, ngăn hắn xê dịch người giữ nguyên tư thế cũ: “Ngươi đừng lộn xộn, vết thương sau lưng nghiêm trọng hơn nhiều so với phía trước, nếu nhúc nhịc miệng vết thương lại vỡ ra, đến lúc đó ta sẽ không quan
tâm đến việc sống chết của ngươi.” Phượng Trữ Lan không thể động, cũng không thể nói chuyện, chỉ vô tội trừng mắt nhìn Long Y Hoàng. “Không nên dùng ánh mắt này nhìn ta, ta sẽ cảm thấy mình có tội ác, đúng rồi, ngươi còn phải uống thuốc, uống xong tiếp tục nghỉ ngơi đi, về phần phụ hoàng cùng mẫu hậu tự ta đi giải quyết, ta sẽ
không để bọn họ phát hiện ngươi bị thương.” Long Y Hoàng nhìn ánh mắt
mắt khuất phục tựa như dê con lạc đường, từ từ buông ta ra, quay đầu
nhìn cửa phòng: “Ngự y nói đã đi nấu thuốc, đến bây giờ cũng chưa thấy
quay lại nữa!.” Phượng Trữ Lan lại liếc nhìn nàng một cái, cố sức dùng
tay chống đỡ người dậy, nghiêng mình, xiêu vẹo ngồi ở trên giường, bởi
vì sợ đụng tới vết thương sau lưng, cho nên vẫn luôn giữ thẳng lưng, hắn gạt gạt tóc dài thả trước ngực đang loạn thành một đống, giọng hơi khàn khàn: “Ta…” “Ta đối với những chuyện khác của ngươi không có hứng thú, hiện tại ngươi chỉ cần nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi nghe được tin
tức gì là được.” Long Y Hoàng ngồi ở bên giường, xoay người lại nhìn
thẳng vào hắn. “Giả… Tất cả đều là giả…” Phượng Trữ Lan lắc đầu, vẻ mặt càng lộ ra đau khổ: “Cái gì kiếp sau mong là thân nữ nhi, cái gì cùng
quân một đời tiêu dao… Toàn bộ đều là giả! Đều là lời kịch trước đó đã
chuẩn bị sẵn! Hắn gạt ta… Hắn thà rằng chấp nhận hi sinh tính mạng mình
để hiệp trợ Mộ Dung Xá Nguyệt, cũng không nguyện ý tin tưởng ta nửa
phần! Hắn đến lúc chết, đều lợi dụng tình cảm ta dành cho hắn!” “Cái gì…” Long Y Hoàng kinh ngạc: “Ngươi nói, cái chết của Khuynh Nhan, tất cả là do hắn với Mộ Dung Xá Nguyệt cả hai người sắp
đặt? Không phải Mộ Dung Xá Nguyệt ép buộc hắn, mà do hắn cam tâm tình
nguyện hy sinh mình? Mục đích, chính là để cho ngươi đoạn tuyệt với ta? Do đó sẽ tiến thêm một bước nữa làm hoàng thất rạn nứt sao?” Trong đầu Long Y Hoàng bất giác hiện ra ngày Khuynh Nhan
chết, dáng vẻ tươi cười điềm tĩnh như vậy… Như vậy thì phải phát ra từ
tiếng nói tình cảm, tất cả đều không giống giả tạo! Nhưng, Phượng Trữ
Lan nghe được tin tức đó, rồi lại chứng minh tất cả những hành động của Khuynh Nhan sau khi phản bội hắn đều là diễn kịch, vậy… Không lẽ mắt
nàng vụng về như vậy sao, hay là diễn xuất của Khuynh Nhan rất cao siêu? “Không cần nhắc