
o?” Phượng Trữ Lan nhẹ nhàng mỉm cười không dấu, cũng nhìn Phượng Mộ Tử . “Luôn quấy rầy tỷ tỷ với tỷ phu khanh khanh ta ta cũng
không hảo… Cho nên mới tới tìm hoàng tẩu vui đùa!” Phượng Mộ Tử cười
nói: “nhưng không rằng ở bên này, hoàng tẩu cũng như vậy, thật không
đúng lúc, ai, trời không cho ta đường sống… Cũng chỉ còn lại có ta lẻ
loi hiu quạnh một mình…” “Cho nên ta nói, để ngươi tìm một phu quân như ý không tốt sao? Tin rằng cả triều đại này hay khắp dân gian, ngươi ngay cả thấy
công tử hay thiếu gia cũng chưa nha?” Long Y Hoàng hỏi. “Ta không muốn thành thân, ta không cần… Hoàng tẩu, về sau ta sẽ hầu hạ ngươi khỏe mạnh, ta thật sự thật sự không muốn thành
thân.” Phượng Mộ Tử ủy khuất cầm lấy góc áo Long Y Hoàng. “Nha đầu, làm sao có thể không thành hôn? Ngươi vẫn nên
nhân lúc mình còn có thể lựa chọn mà tìm một người như ý, không nên đợi
cho đến lúc mẫu hậu sinh khí, không biết sẽ đem ngươi gả đi nơi nào.”
Long Y Hoàng sờ sờ tóc của nàng. ” Trong lòng mẫu hậu vĩnh viễn chỉ có bản thân mình! Người sẽ không quản ta! Cho nên, ta gả hay không gả, cũng sẽ không nằm trong
phạm vi chú ý của người, khổ thân hoàng tẩu đã lấy mẫu hậu ra.” Lời của
Long Y Hoàng tựa hồ đâm trúng điểm yếu của Phượng Mộ Tử, ánh mắt của
nàng trở nên không vui, căm giận mà nghiêng đầu sang nơi khác. “Mộ Tử , đừng càn quấy.” Phượng Trữ Lan nhẹ giọng trách cứ nàng. Phượng Mộ Tử dường như sợ Phượng Trữ Lan , nàng quay đầu
lại, giận dữ nói: “Hoàng tẩu, không biết ngươi có nghe nói hay không,
Vân Phượng Loan nữ tiện nhân kia mang thai, phụ hoàng vô cùng cao hứng
đó, bây giờ đều ở chỗ của bọn họ, phiền chết.” “À, ta có nghe, đây là chuyện tốt.” Long Y Hoàng gật gật đầu, mỉm cười. “Hừ! Hy vọng ông trời phù hộ cái thai của nữ tiện nhân kia sẽ sớm chết non, tiểu hoàng tử của hoàng tẩu sớm ngày bình an sinh ra.” Phượng Mộ Tử cầu nguyện. Long Y Hoàng cúi đầu, bàn tay vẫn đặt trên bụng như cũ,
ngẫu nhiên cảm nhận được đứa bé đạp, bây giờ bảo vệ cho đứa nhỏ an toàn, nó là an ủi duy nhất của nàng. Cung nữ đứng đợi ở ngoài cửa bẩm báo: “Thái tử, Thái tử phi nương nương, nô tỳ đem thuốc đã sắc xong đến .” “Vào đi.” Long Y Hoàng đáp. Cung nữ cẩn thận đem chén thuốc đến, cúi người đặt trước mặt Long Y Hoàng. Long Y Hoàng cầm chén thuốc, nhìn vào bên trong thuốc
không hề chớp mắt, mới xoay người đưa cho Phượng Trữ Lan : “Uống đi rồi
ngủ tiếp.” “Không cần khẩn trương như thế.” Phượng Trữ Lan vừa nói vừa nhận lấy chén thuốc. “Mọi chuyện đều phải chú ý, lúc nào cũng tốt, để ngừa vạn nhất.” Long Y Hoàng đáp. Phượng Trữ Lan uống xong chén thuốc, đưa chén không cho cung nữ: “Không sao.” “Vậy là tốt rồi, ” đột nhiên Long Y Hoàng đứng lên: “Ta
cùng Mộ Tử đi ra ngoài trước, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, tối nay ta sẽ
trở về.” “Ừm.” Phượng Trữ Lan gật đầu, bởi vì do bị thương, không thể có động tác quá mạnh, cũng chỉ có thể gật đầu. “Chúng ta đi ra ngoài đi, Mộ Tử công chúa, ” Long Y Hoàng mỉm cười nhìn Phượng Mộ Tử : ” Hoàng huynh của muội đang rất mệt, để
hắn nghỉ ngơi cho tốt.” “Vậy được rồi.” Phượng Mộ Tử mặc dù hơi mất mát, nhưng
cũng không cự tuyệt được, cũng đành phải đứng lên, nói với Phượng Trữ
Lan rằng: “Hoàng huynh, vậy Mộ Tử cáo từ.” “Ừ.” Phượng Trữ Lan gật đầu. Long Y Hoàng mỉm cười nhìn hắn, sau đó xoay người ra khỏi phòng, Phượng Mộ Tử cũng rời đi theo sau nàng. “Thái tử phi, Hoàng hậu nương nương cho mời.” Mới vừa bước ra cửa không được bao lâu, giọng một cung nữ đột ngột vang lên từ bên
cạnh làm hai người sợ tới mức giật mình, Long Y Hoàng suy nghĩ chút rồi bước đến, phát hiện là một cung nữ đang cúi đầu. “Xem ra ta vẫn đi chơi không thể với ngươi, ” Long Y Hoàng chần chờ một hồi, nhìn cung nữ kia liếc mắt nhiều lần, xoay người nói
với Phượng Mộ Tử : “Mà hoàng huynh của ngươi bây giờ rất mệt mỏi, để
hắn nghỉ ngơi cho tốt, Mộ Tử , ngươi đi về trước đi, chờ ta từ chỗ mẫu
hậu quay về, ta lập tức đi tìm ngươi.” “Ai… Thật sự mất hứng, ” Phượng Mộ Tử trừng mắt hung
tợn, nhìn cung nữ liếc mắt, nói : “Mẫu hậu luôn thích như vậy, chuyên
môn làm hứng thú của người khác bay mất, hoàng tẩu, vậy nếu người có
thời gian rảnh liền tới tìm ta nha!” Long Y Hoàng mười phần kiên định gật đầu, Phượng Mộ Tử vẫy vẫy tay áo, chỉ có thể lưu luyến không rời mà đi. Trong lòng Long Y Hoàng nhiều cảm xúc tốt nổi lên, nhìn
xuống cung nữ, đột nhiên trong lời nói nhiều phần ngạo mạn cùng trào
phúng: “Như vậy, dẫn đường đi.” “Mời theo nô tỳ, Thái tử phi nương nương.” Cung nữ vẫn không ngẩng đầu, chậm rãi xoay người, làm một tư thế mời. Long Y Hoàng hừ nhẹ một tiếng, dưới sự hướng dẫn của nàng ta mà rời đi. Mà hướng cung nữ mang nàng rời khỏi… Là nơi yên tĩnh không bóng người – lãnh cung! “Mẫu hậu gọi ta đi lãnh cung có chuyện gì quan trọng sao?” Bốn phía càng phát ra vẻ yên tĩnh không người, đột nhiên Long Y Hoàng
thờ ơ mà hỏi. “Cái này, tại sao nô tỳ có thể phỏng đoán được tâm tư của Hoàng hậu nương nương chứ?” Cung nữ cười trộm. “Không ai.” Long Y Hoàng nhìn nhìn bốn phía, chỉ còn lại có rừng cây dày đặc mà thê lương, cùng lá rụng rơi đầy đất. “Vân