
đến hắn!” Phượng Trữ Lan cúi đầu gào
thét, vẻ bề ngoài khó có thể chịu đựng thống khổ đã hiện ra ngoài: “Hắn
vậy mà… Đến chết đều lợi dụng ta, đến chết…, đều không hề quên ý muốn
dốc sức lợi dụng giá trị của hắn ở trong lòng ta…” “Nhưng, ngày đó vẻ mặt lời nói của hắn, đều không giống
như giả, hay là, có ẩn tình gì?” Long Y Hoàng vẫn không tin, lúc Khuynh Nhan nói một câu kia, tuyệt đối, tuyệt đối nàng nhìn không ra
nửa điểm sơ hở, chỉ có người trước khi chết, mới nói ra lời như thế, làm sao có thể… Hiện tại lại thành diễn kịch? Không giống! “Không cần nhắc đến hắn! Hắn làm ta thất vọng vô cùng! Ta
cho rằng dù hắn làm phản, nhưng cũng bởi vì Mộ Dung Xá Nguyệt tạo áp
lực, cho nên mới không dám quá nhiều lời, nhưng mà, nhưng mà hắn làm ta
thất vọng! Hắn không tin ta, hắn vậy mà không hề … không hề tin ta!”
hai tay Phượng Trữ Lan nắm chặt chăn, mười ngón cắm vào thật sâu, nội
tâm cực lực vùng vẫy. “Phượng Trữ Lan , ngươi không được như vậy…” Long Y Hoàng
từ từ nghiêng ngừơi, nắm chặt nắm tay hắn, nhìn dáng vẻ của hắn, từ đáy
lòng có chút không nỡ: “Nếu ta nói, ta dám dùng tính mạng cam đoan,
trước khi lâm chung từng lời hắn cố sức nói từng tiếng với ta, toàn bộ
đều là sự thật.” “Ta sẽ không tin tưởng từng lời hắn nói nữa! Ta vì hắn, có thể ngay cả mạng cũng không quan tâm! Nhưng hắn thà chết, cũng không
muốn ta sống dễ chịu! Ta vì hắn tận tâm tận lực… nhưng hắn hồi báo ta
cái gì, cũng chỉ có lợi dụng ta để giúp Mộ Dung Xá Nguyệt!” Kiềm chế đau đớn đến cực hạn, giống như thuốc nổ chạm vào sẽ nổ ngay, Phượng Trữ Lan gần như phát điên kéo chăn ra, vừa lại muốn đem toàn bộ phẫn hận trút
hết trên mặt, nhưng giây tiếp theo, ngay lập tức… hắn nhận được một cái
ôm ấm áp, người đó đang sưởi ấm cho hắn… Mùi hương trên người Long Y
Hoàng nhàn nhạt theo gió bay thoang thoảng, tuy mùi hương đó không dùng
hương liệu gì, cũng không phải mùi hương tự nhiên mà có, nhưng mùi hương này được dùng trăm độc hội tụ mà thành hương vị kỳ lạ, lại càng có thể
an ủi những khó chịu trong lòng hắn. “Phượng Trữ Lan , ngươi không nên như vậy…” Long Y Hoàng
ôm chặt lấy cả người hắn đang run không ngừng, bên tai rõ ràng nghe được vì phẫn nộ mà tiếng tim đập nhanh, đột nhiên nàng cảm thấy đây là lần
đầu tiên mình cách hắn gần như vậy, gần đến chỉ cần duỗi tay ra, là có
thể cảm thụ được hư không cùng cô đơn trong lòng hắn, nàng xót xa nói:
“Phượng Trữ Lan , lời hắn nói không có giả… Khi đó hắn biết mình phải
chết, không có khả năng đang diễn trò mà thể hiện nụ cười đẹp thật sự
như vậy, giải thích duy nhất… chính là hắn được giải thoát rồi, ta đọc
không rõ ánh mắt của hắn, lại có thể thấu hiểu được tâm tư của hắn… Hắn
chẳng qua may mắn, mình được giải thoát, hắn may mắn mình có thể sẽ
không liên lụy ngươi nữa… May mắn… Hắn không muốn bởi vì do hắn, vì tình yêu đó làm cho ngươi bị kẻ khác bao vây , cho nên hắn làm như vậy, cùng lúc chỉ là bởi vì nỗi hận của mình, về phương diện khác, cũng tỏ vẻ
phải giúp ngươi, cho dù hắn hận ngươi như thế nào, cũng sẽ không lừa gạt mình đã từng cũng yêu ngươi, Phượng Trữ Lan , ngươi hiểu không?” Phượng Trữ Lan nhắm chặt đôi mắt mình, cằm tựa vào trên vai Long Y Hoàng, ôm ngược lại nàng, không nói lời nào. “Hơn nữa, tiểu tử kia hôm nay rất lo lắng ngươi, lần sau
không cần lại lỗ mãng như vậy nữa, biết không? Nếu ngươi có gì ngộ nhỡ,
ta đi nơi nào để biến cho nó một người cha?” Long Y Hoàng tiếp tục nhẹ
nhàng khuyên, cố sức để tâm Phượng Trữ Lan bình phục. “Ừm… Ta sẽ không…” Chậm chạp nửa ngày, Phượng Trữ Lan cuối cùng vẫn không quên. “Vậy là tốt rồi, Phượng Trữ Lan , ta tin ngươi không phải
người xúc động như vậy.” Nghe được tiếng mở đóng cửa sau lưng vang lên, Long Y Hoàng xấu hổ mà ho nhẹ một tiếng, buông Phượng Trữ Lan ra, xoay người lại đối với cửa phòng lớn tiếng nói: “Vào đi, không nên lén lút,
cũng không phải chuyện gì đáng ngại.” “Hắc… Đây không phải là không muốn quấy rầy Hoàng huynh
cùng hoàng tẩu thân mật sao.” Vẻ mặt Phượng Mộ Tử vui cười, chậm rãi
đẩy cửa đi vào: “Muội nghe nói, hoàng huynh đã trở về, cho nên cứ tới
đây nhìn xem, bất quá hình như tới không đúng lúc, kia… muội đi trước,
ngày khác chờ hoàng huynh hoàng tẩu đều tiên đến tiếp kiến.” “Tiểu nha đầu, cái gì đều đã nhìn thấy rồi mới nói … những lời này chẳng lẽ không cảm thấy đến rất trễ sao?” Long Y Hoàng nhe răng nhếch miệng với nàng, một bộ phẫn hận, rồi lại cười nàng ta không có bộ dáng gì. “Ai nha… Hoàng tẩu, muội đã biết sai còn không được sao?
Sau này, muội tuyệt đối sẽ cho người bẩm báo trước rồi sau đó tiến vào
còn không được à? Đừng nóng giận.” Phượng Mộ Tử nhanh chóng dựa sát vào
người Long Y Hoàng mà lấy lòng, bị nàng nhắc tới mới phát giác, Long Y Hoàng phát hiện vừa rồi mình thuận miệng nên nói ra lời làm người ta
nghĩ vẩn vơ đến cỡ nào, nhưng hiện tại muốn sửa cũng không được… Không
biết đề cập đến còn kịp không nữa! Đúng là khó mà! Long Y Hoàng vẫn giữ nguyên vẻ mặt cau có: “Tại sao lại có thời gian rảnh mà đến đây, mấy ngày hôm trước không phải đi tìm Nghĩa
Dương công chúa chơi sa