
óa thành hư vô, mộng ảo. Đêm, khuya. Trong phòng ngủ hoàn toàn mờ tối và yên tĩnh, một tấm màn
lụa buông xuống trước giường, ngăn cách không gian, cũng che đi cảnh
tượng trên giường, nhẹ nhàng lay động theo gió. Cửa phòng như bình thường cũng không có khóa lại, theo
ngọn gió đêm bên ngoài mà lung lay, phát ra tiếng vang, giống như sẽ
chống cự không nổi gió đánh úp mà sẽ bị vỡ ngay sau đó. Đột nhiên một lực mạnh đẩy cửa ra, tựa hồ một cơn gió
những nhân cơ hội này mà thổi vào, thổi bay màn lụa và những tấm màn
khác, một bóng người bất ngờ hiện ra cũng đi vào theo, người nọ đứng
lặng bên trong phòng, trở tay đóng cửa lại. Người kia một bộ dáng ngạo mạn , hai chân đi đến trước bức rèm trong thì dừng lại, lập tức, một âm thanh yêu dã quyến rũ vang vọng bốn phía: “Sao vậy, tân tân khổ khổ[1'> mời ta nửa đêm dạo chơi
đến đây một chuyến, giờ thì sợ hãi rụt rè nên nghỉ ngơi? Không tính
nghênh đón khách quý như ta đây sao?”
[1'>: vất vả đắng cay Mộ Dung Xá Nguyệt đứng ở tại chỗ, hai mắt dứt khoát nhìm
chằm chằm xuyên qua tấm lụa, thanh âm còn không chưa hạ xuống, từ phòng
khác, bên trái tấm bình phong phía sau lập tức truyền đến một âm thanh
đao kiếm được rút ra khỏi vơ, còn có giọng kinh ngạc của Long Y Hoàng:
“Phượng Trữ Lan!” Cảm giác có luồng sát khí đánh vào, Mộ Dung Xá Nguyệt
nhanh nhẹn xoay người tránh thoát sau một kiếm rất nhanh trí mạng, khi
đứng lại nhìn thấy, Phượng Trữ Lan nắm chặt trường kiếm, đang đứng trước mặt, hỏa khí toàn thân cao thấp hiện ra rõ ràng, hắn vừa chuyển thân
kiếm, mang theo căm phẫn vô tận đâm tới Mộ Dung Xá Nguyệt. “Đây là đạo đãi khách của người sao? Thái tử phi nương
nương?” trong mắt Mộ Dung Xá Nguyệt ánh sáng lạnh chợt lóe, nhanh nhẹn
tránh thoát Phượng Trữ Lan lại vừa tấn công, nghiêng người rút ra trường kiếm bên hông thắt lưng mình, đem nhát kiếm Phượng Trữ Lan đánh tới
chặn giữa không trung. Long Y Hoàng vội vã từ sau bình phong chạy tới, sốt ruột
nói: “Ta chưa thấy qua người nóng vội như ngươi, Phượng Trữ Lan trên
người của ngươi đang bị thương, nhanh lên buông thanh kiếm xuống cho ta! Còn ngươi Mộ Dung Xá Nguyệt, ngươi không muốn ta thúc dục cổ độc phát
tán ngay bây giờ làm ngươi độc phát cho ngươi đau đơn, ngươi cũng lập
tức dừng tay cho ta!” ” Hừ!” trên người Phượng Trữ Lan sát khí đột nhiên một
đông lại, lại tản ra, hắn dần dần thả lỏng lực đạo trên tay, cuối cùng,
buông thanh kiếm bên người, nắm chặc tay, không nhìn Mộ Dung Xá Nguyệt:
“Y Hoàng, đây là cái ngươi gọi là ‘Kinh hỉ’ ? Quả thật là vừa sợ, vừa
vui!” “Ý muốn của ta không phải để cho các ngươi vừa thấy mặt là đánh nhau! Tất cả câm miệng cho ta!” Long Y Hoàng nắm chặc tay, chứng
tỏ phụ nữ mang thai rất nóng nảy, vừa nhìn thấy mọi chuyện bắt đầu không đi theo quỹ đoạn nàng đã tính toán, lửa giận đã lâu không bộc phát lại
bừng bừng bốc cháy. “Ta đúng hẹn mà đến đây, như vậy ngươi cũng nên đem chung
độc trên người của ta giải đi.” Mộ Dung Xá Nguyệt không có buông vũ khí
trong tay, ý tứ hàm xúc uy hiếp mười phần, chính là đem mũi nhọn chuyển
hướng về phía Long Y Hoàng. “Ha, ai nói chỉ cần ngươi đến ta sẽ giải chung độc? Ta có
đáp ứng ngươi như thế sao?” Long Y Hoàng ngoan độc, trừng hắn liếc mắt
một cái, ngược lại đối với Phượng Trữ Lan nói rằng: “Ngươi cũng không
cần phải nóng vội như vậy, ta nếu dám kêu hắn đến đây, thì tuyệt đối
nắm chắc có thể khống chế hắn, hiện giờ hắn như miếng thịt bò, ngươi và
ta là dao thớt, giết đi chỉ là thời gian vấn đề, đòi hỏi thành công quá nhanh ngược lại sẽ là chuyện xấu.” “Ta đã biết.” Phượng Trữ Lan đè nén hỏa khí trong lòng,
ném thanh kiếm sang bên cạnh, lập tức ngồi vào ghế quý phi, nổi giận
đùng đùng cúi đầu, chịu đựng không nhìn Mộ Dung Xá Nguyệt. “Ngươi muốn thế nào?” Mộ Dung Xá Nguyệt nghiêng người liếc Long Y Hoàng. “Bang bang phanh!” Lúc Long Y Hoàng chuẩn bị trả lời, đột
nhiên vang lên tiếng đập cửa, thị vệ ngoài cửa vội vàng hỏi: “Thái tử
điện hạ, Thái tử phi nương nương, đã xảy ra chuyện gì?” “Không có việc gì! Chúng ta chỉ là muốn nghỉ ngơi, các
ngươi lui xuống đi! Cho dù nghe được tiếng vang gì cũng không cho phép
lại đây!” Long Y Hoàng cả giận nói. “Vâng, vâng.” Thị vệ ngoài cửa nhanh chóng rời đi. “Trên người của ngươi, cổ độc có thời hạn ba ngày, ba ngày sau, nó sẽ chạy thẳng đến tim phổi của ngươi làm ngươi bị mất mạng, ”
nghe tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng nhỏ, Long Y Hoàng lúc này
mới lạnh lùng giải thích với Mộ Dung Xá Nguyệt: “Mà trong vòng 3 ngày
này, ta cho ngươi cơ hội để ngươi biểu hiện cho tốt, biểu hiện tốt, ta
sẽ cho ngươi giải dược, hủy bỏ up hiếp ngươi, nếu không tốt? Ta sẽ thúc dục cổ độc cho ngươi mất mạng.” “Như vậy thì, ” trong tay hắn, kiếm sắt phát ra ánh sáng
lạnh, lạnh thấu xương, Mộ Dung Xá Nguyệt chỉ chầm chậm xẹt qua, thân
kiếm lập tức để trên bả vai Long Y Hoàng, Phượng Trữ Lan cả kinh, đứng
lên ngăn cản, Long Y Hoàng xua tay với hắn, ý bảo đừng lo, Mộ Dung Xá
Nguyệt nhìn thấy Long Y Hoàng đối với uy hiếp của hắn chẳng hề để ý,
càng không vui: “Nếu bây giờ ta sẽ giết ngươ