
ắn ho xong, mặt không chút thay đổi đưa tay về phía Long Y Hoàng: “Mang bát lại đây, ta tự ăn.”
« Ha hả…vậy được rồi..ta không đùa ngươi nữa. » Long Y Hoàng tiếc
hận mang bát cho hắn, nghĩ một chút, còn nói thêm : « Phượng Trữ Lan,
chiều nay có trò hay, ngươi không nên ngủ sớm, đúng canh ba, cam đoan
ngươi sẽ gặp được người không tưởng…. »
” Xác chết Nhan nhi vùng dậy ?” Phượng trữ lan ngây thơ hỏi.
« Không ! Nếu xác chết vùng dậy được quả thật là kỳ diệu, ta cảm
thấy mấy ngày kế tiếp, sẽ có rất nhiều chuyện hay, Phượng Trữ Lan ngươi
tin không ? Ta cảm thấy mới nay thôi, chính là chưa từng bỏ qua… » Long Y Hoàng sờ sờ cằm, cười đến thập phần gian trá, rồi lại rất hàm súc, độ
cung khóe miệng gợi lên không ngừng gia tăng, đôi mắt cũng bắt đầu thâm
thúy.
Ed : Tinh Dạ Tử Yên Editor:
Âu Dương Nhược Thần “Rốt cuộc là ai?” Phượng Trữ Lan vẫn không dằn lòng được,
lòng hiếu kỳ bùng dậy, dù sao chuyện từ chính miệng Long Y Hoàng nói ra, chưa từng có chuyện nào giống như bình thường, nếu hắn đoán cũng không
bao giờ đúng, cũng bởi vì thế, Long Y Hoàng thường xuyên chơi đùa hắn
vài vố khiến hắn không kịp đề phòng mà kinh tâm động phách, quả thực làm cho hắn bị hù dọa không nhẹ. Tình hình cụ thể và tỉ mỉ xem lại trước đây, vài lần nàng
lén lút chạy ra gặp mặt đấu với Mộ Dung Xá Nguyệt mà kết quả… “Không nên cái gì cũng hỏi cho rõ ràng như vậy có được
không? Giữ lại một chút huyền bí, khi công bố đáp án mới có cảm giác
kinh hỉ nha!” Long Y Hoàng hưng phấn nói. “Ngươi cho ta kinh hỉ đã đủ nhiều, ta không muốn đến thêm một lần nữa.” Phượng Trữ Lan lạnh lùng nhướng mày. “Đừng nói nữa, nhanh lên, uống hết cháo đi, nếu lạnh sẽ
không thể ăn, còn muốn ăn gì nữa không? Ta giúp ngươi đem lại đây, ta
cũng chưa có dùng cơm , vừa lúc cùng ăn.” Long Y Hoàng hoàn toàn mặc kệ
vẻ mặt Phượng Trữ Lan càng ngày càng đông cứng, đối với sự kiện trong
tình thế bắt buộc vào giờ tý đêm nay, trong lòng Phượng Trữ Lan lo lắng
càng ngày nhiều hơn, mặc dù hắn tin tưởng Long Y Hoàng có năng lực xử lý sự tình, nhưng luôn lấy tính mạng của mình làm tiền đặt cược như vậy,
cũng là trò đùa quá trớn, hoặc… Nàng sớm đã không coi tính mạng của mình là chuyện quan trọng nhất? Bởi vì tâm đã chết thật không?Hay bởi vì khi đối mặt Phượng Ly Uyên… Lúc trước khi chính mình biết được tin Nhan Nhi chết cùng với loại cảm giác này giống nhau? Hắn lắc đầu cự tuyệt lòng tốt của Long Y Hoàng, yên lặng
uống cháo, nhưng cảm thấy mỹ vị trước sau của cháo bào ngư khi vào
trong miệng trở nên vô vị. Quả nhiên, tâm tình xấu nhiều phiền muốn, ảnh hưởng trực tiếp đến khẩu vị. Lúc này đây Phượng Trữ Lan ăn so với bình thường còn ít
hơn,ngay cả một chén cháo nhỏ hắn cũng uống không hết, phần lớn thời
gian hắn chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào Long Y Hoàng, không có ai biết
hắn đang suy nghĩ gì, Long Y Hoàng phát hiện Phượng Trữ Lan ăn thật sự
quá ít, trong lòng bắt đầu không vui, thật sự lại dùng đến phương pháp
là sức mạnh để ép hắn, thẳng đến khi miễn cưỡng rót hết một chén cháo
lớn, nhìn thấy hắn thật sự là ăn không vô nữa, nàng mới cười hì hì dừng
tay, để các cung nữ đem những thứ còn lại thu dọn, còn mình ngồi trước
bàn trang điểm nghỉ ngơi, tháo xuống châu báu trang sức trên đầy:
“Phượng Trữ Lan, ngươi lại nghĩ thêm chút chút đi, đến giờ, ta sẽ gọi
ngươi dậy xem kịch vui.” Ăn no quá mức, Phượng Trữ Lan chỉ có thể một tay đè lên
bụng mình, nằm nghiêng trên giường, nét mặt có chút thống khổ, còn phải chú ý không được đụng đến miệng vết thương: “Ta đây nghỉ ngơi, ngươi sẽ làm gì?” Trong ấn tượng của mình, từ khi bị mẫu hậu đẩy lên vị trí
được mọi người ao ước, cũng đã lâu không có một lần nào dùng bữa mà hắn
ăn nhiều thứ như vậy, bây giờ thực sự bị Long Y Hoàng đút nhiều thứ như
vậy, đúng là có một chút không thích ứng được. “Ta? Đương nhiên là chờ người kia nha, ta dám cá hắn nhất
định sẽ đến, nhất định sẽ,.. ” Long Y Hoàng mở hộp trang sức ra, đem
ngọc trâm châu báo mình tháo xuống bỏ vào, vỗ vỗ tay, cầm lấy lược ngà
bạch ngọc bắt đầu chải tóc, khuôn mặt mình trong gương đồng hơi mơ hồ :
“Loại người yêu quý tính mạng bản thân như hắn, làm sao có thể bỏ qua
cơ hội duy nhất có thể sống.” Phượng Trữ Lan biết Long Y Hoàng không có chuyện gì là làm
không được, như lúc này đây, hắn cũng chỉ có thể lẳng lặng cùng nàng hồ
nháo. Tay Long Y Hoàng đột nhiên ngừng lại đặt trên hộp trang
sức, nàng vô cùng từ tốn dời tay, cẩn thận mở một cái hộp khác đặt ở
trên bàn, nhưng không có mở ra hoàn toàn, chỉ lộ ra một khe nhỏ để ánh
sáng yếu ớt của ngọn đèn có thể chiếu vào, thấp thoáng có thể nhìn thấy
một chút màu vàng và đỏ rực. Cuối cùng Long Y Hoàng cũng không mở cái hộp đó ra hoàn
toàn, nét mặt trong gương mơ hồ như thay đổi, mới vừa mở nắp hộp ra một
chút, tay còn lại kiên quyết đem nắp đóng lại, vẻ mặt nàng hiện lên một
tia cô đơn cùng thống khổ, đáy lòng càng giãy dụa vô cùng. Nàng không ngừng ra lệnh cho bản thân, không nên nhớ đến những chuyện trước đây… Không nên… Ánh nến vẫn cứ lập lòa, giữa thời gian trôi đi không ngừng dần dần h