
nh, một mình thưởng trà.
Trên đài đang là một mình Phượng Ly Uyên độc lĩnh phong tao, hắn lai đánh bại một hoàng tử nữa, hoàng đế đang vỗ tay tán thưởng , hoàng hậu có chút không vui, ngược lại Vân Phượng Loan lại thập phần hưng phấn.
Lại là một vị hoàng tử lên đài, hắn cười nói, cầm kiếm giương quyền trước mặt Phượng ly uyên nói: “Thỉnh đại ca hạ thủ lưu tình.”
Phượng ly uyên khinh thường nhìn hắn, nhìn hoàng đế một chút, đột nhiên cầm kiếm chỉ vào Phượng trữ lan: “Phụ hoàng, nhi thần muốn cùng thái tử đánh một trận.”
“Ha hả, được.” Hoàng đế cười nói.
Hoàng tử kia bị làm lơ, chỉ có thể hậm hực lui ra.
Phượng trữ lan tao nhã đặt chén trà sang một bên, thuận tay rút kiếm từ tên thị vệ bên cạnh, khẽ chuyển người, không nhanh không chậm đi lên đài.
« Đại ca. » Hắn hướng về phía Phượng ly uyên cười một tiếng, ôm quyền nói: “Lãnh giáo.”
Phượng ly uyên xoay người vũ khởi kiếm hoa, thẳng tắp công kích tới hướng Phượng trữ lan ,Phượng trữ lan đưa tay, lập tức dùng kiếm của mình tiếp nhận công kích của hắn.
“Mặc kệ ngươi hiện tại đối vớiY hoàng như thế nào… Nhưng vì trước đây ngươi vì Y Hoàng mà làm mọi thứ, ta đều ghe nhơ tất cả. » Phượng Ly Uyên tới gần Phượng Trữ Lan, đột nhiên nói : « Nếu bây giờ ta có cơ hội ta nhất định sẽ giết ngươi ! »
Phượng trữ lan cười một tiếng, tiếp nhận công kích của hắn, nói:
« Nguyên lai là đai ca mãi không quên được nàng vậy thì cần gì hải làm những chuyện khiến cả hai đều đau khổ. »
« Ngươi mau đi chết đi. » Phượng Ly Uyên phẫn nộ nhíu mày, tiếp tục khởi xướng đòn công kích trí mạng.
“Đại ca không ngờ si mê như thế, có từng để tay lên ngực tự hỏi ? » Phượng trữ lan không chút hoang mang tiếp từng chiêu hạ gục hắn, có chút dồn dập nói.
Phượng ly uyên không nói gì, chỉ là tăng thêm lực đạo ở tay, tiếp tục công kích.
“Đại ca… đã từng tin chút nào chưa ? » Phượng trữ lan đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời biến thành lợi kiếm, đâm thấu tâm Phượng ly uyên.
“Tin tưởng… Ta khi nào không tin nàng…” Phượng ly uyên tức giận trả lời, đôi mắt dần nhuốm hồng.
« Đại ca, lúc nói những lời này, có từng nghĩ ? Nếu ngươi tin tưởng nàng..hiểu rõ nàng, thông cảm nàng, vậy đừng nên để bản thân mắc lỗi nữa. » Thấy Phượng Ly Uyên trong nháy mắt đã thất thần, Phượng Trữ Lan cố gắng ra đòn, cố ý tránh né chỗ hiểm chỉ cảnh cáo nói : « Ngươi bây giờ đã biết chưa, nàng vì cố bảo vệ ngươi mà khiến thân thể biến thành cái tình trạng gì chưa ? »
“Im miệng!” Phượng ly uyên hít sâu, cả giận nói : « Lời ngươi nói, một chút ta cũng không thể tin ! »
« Nếu là đại ca khẳng định mọi chuyện đều để tâm, vậy các người sao có thể thành bây giờ ? »Thấy Phượng Ly Uyên tiếp tục công kích, mặc dù vết thương lại bắt đầu đau, nhưng Phượng trữ Lan vẫn cắn răng chịu đựng, tiếp tục phòng ngự.
“Ta giết ngươi!” Phượng ly uyên hai mắt đã đỏ lên.
« Giết ta…ta tự nhận thua ..nhưng là.. » Lại ra một đòn nữa, Phượng Trữ Lan từng bước ép sát Phượng Ly Uyên, đột nhiên hiểu ý cười một tiếng : « Nếu giết ta có thể làm đại ca tỉnh ngộ là tốt rồi…coi như ta sắp chết đi…đại ca ..ngươi không cần độc địa như vậy..mọi chuyện ta đều tin nàng.. »
“A… Lời này, ” Phượng ly uyên thu hồi kiếm, chớp mắt lại dừng lại, dù có chút bối rối, nhưng hắn vẫn trấn định nói : « Là từ miệng của một trượng phu như ngươi nói, ta sao có thể tin. » Truyện đang cập nhật Sát ý càng đậm, đối mặt Phượng Ly Uyên đang nóng nảy, Phượng Trữ Lan chỉ có thể từng bước lui về phía sau, dần dần, chợt hắn cảm giác vết thương trên người đang phun ra chất lỏng ấm áp, từ từ thấm vào vạt áo màu đen, kế tiếp, chỉ cần mỗi lần hắn di chuyển một chút, vết thương sẽ đau đến mức tê tâm liệt phế, đau đớn đến nỗi ngay cả hô hấp cũng rất khó khăn.
“Cho dù bây giờ ta phụ nàng, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không quên từng hành động ngươi đã gây ra cho nàng, từng cái từng cái!” Phượng Ly Uyên phẫn nộ trầm xuống: “Từ lúc ta biết, ta đã thề, sớm hay muộn cũng có một ngày ta tự tay giết ngươi!”
Trên lôi đài thắng bại đã phân rõ ràng, bất quá, những người quan sát trận đấu đều mang tâm từ khác nhau, hoàng đế hơi hơi nhíu mày, tay chuyển hai viên ngọc châu qua lại: “Ly Uyên đứa nhỏ này… Tư chất không tồi, nhưng chỉ là tính tình quá nóng nảy.”
Hoàng hậu như ngồi trên bàn chông, vài lần không muốn để ý đến hình tượng bất chấp tất cả xông lên lôi đài, nhưng lại cố gắng chịu đựng, nàng nén giận trừng Vân Phượng Loan bên cạnh: “Duệ vương phi, hiện giờ tình thế như vậy, hay Vương gia nhà ngươi thật muốn đuổi tận giết tuyệt? ! Cũng không sợ hậu nhân châm biếm sao!”
Vân Phượng Loan kinh hồn bạt vía, lòng bàn tay đã toàn là mồ hôi lạnh, trên lôi đài Phượng Trữ Lan từ sớm đã gượng gạo tiếp chiêu —— ai cũng không khó để nhìn ra hắn đang bị trọng thương, nhưng bộ dáng Phượng Ly Uyên muốn thu tay lại một chút cũng không có, ngược lại ngày một thậm tệ hơn, tựa như muốn nhân cơ hội này một lần lấy mạng hắn.
Nàng ta nhìn ánh mắt hoàng hậu như muốn nuốt sống mình, hốt hoảng đứng lên, vọt tới dưới lôi đài hô: “Vương gia… Thắng bại đã được phân định rồi! Người cần gì phải như thế!”
Lúc này giế