
oạn, ở trên
người nàng tàn phá.
Nhưng nếu như lúc đó hắn không tới, nàng đã bị bốn nam nhân kia bức hư…
Hữu Hi nghĩ đi nghĩ lại nghĩ muốn điên,
rồi tiếp tục cầm lấy khăn chà sát da tay, làn da tay bị nàng hành hạ mà
sưng đỏ lên. Nàng phải tắm thật sạch, cố gắng tẩy đi dấu vết dơ bẩn của
nam nhân trên người mình, càng muốn tẩy đi mùi vị Lăng Khiếu Dương lưu
lại trên người.
Tại sao, Lăng Khiếu Dương cùng đám nam nhân kia đều có hành vi như thế nhưng nàng chưa từng có cảm giác mình dơ bẩn như hôm nay.
Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi dùng sức chà sát vào da khiến cho da bắt đầu chảy máu, không khỏi rống giận một tiếng: “Đủ rồi!”- người bước về trước, vươn tay giữ lấy tay Hữu Hi, sau đó ôm lấy thắt
lưng nàng, mang nàng bế ra khỏi nước, đôi mắt đen nhìn chằm chằm nàng: “Đừng tự hành hạ mình nữa, sạch sẽ rồi, nàng đã tắm rất sạch rồi!”
Hữu Hi ở trong lòng hắn run rẩy, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập sự sợ hãi và bất an.
Lăng Khiếu Dương túm lấy quần áo trên bình phong khoác lên cơ thể run rẩy của nàng, thấp giọng an ủi: “Đừng sợ, ta sẽ không đối xử như thế với nàng nữa, để ta ôm nàng về giường nghỉ ngơi được không?”
Lời nói của Lăng Khiếu Dương ngược lại
không trấn an được Hữu Hi mà còn khiến nàng kịch liệt phản ứng, giãy dụa trong lòng hắn, cuống quýt lui về sau, giữ lấy quần áo bọc cơ thể mình
lại, vừa khóc vừa la: “Không… ta không cần ngươi lo, ngươi ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy ngươi, không muốn!”
Lăng Khiếu Dương đau lòng co quắp, hắn tiến lên, nhưng Hữu Hi lại lui về sau, hắn nhất thời không biết làm sao để an ủi nàng.
Đã bao lâu rồi nàng không nhìn hắn bằng
đôi mắt đó, không còn sợ hãi ở trước mặt hắn lạnh run, ngay cả thị
thiếp hầu hạ hắn cũng không sợ đến mức đó. Hắn thậm chí có thể ôm lấy
nàng, thân thể của hắn ấm áp, nhưng ánh mắt của nàng bây giờ khiến hắn
không thể, trong lòng khó chịu cảm thấy đau đớn.
Đối mặt với Hữu Hi, hắn không lùi bước,
ngược lại còn hung hãn tới gần nàng, cánh tay dài chụp tới đem cơ thể
run rẩy áp vào ngực, gầm nhẹ nói: “Ta là nam nhân của nàng, ta có quyền
quản nàng, ta không muốn nàng sợ ta như thế, chuyện của quá khứ thì để
qua đi, đám người khi dễ nàng cũng đã chết, nàng còn sợ gì, ta… ta sẽ
không hại nàng cũng không khi dễ nàng, đừng đối với ta như vậy, cũng
đừng làm dáng vẻ sợ hãi như thế!”
Trong mắt Hữu Hi hiện lên gì đó, mờ mịt nhìn Lăng Khiếu Dương, sau đó đột nhiên cười nhạt nhẽo: “Bọn họ chết rồi…? Vậy ngươi cũng nên chết đi chứ, ngươi đối với ta so với
bọn chúng tốt hơn ở chỗ nào, ngươi cùng bọn họ có gì khác nhau. Ngươi ở
trước mặt mọi người cưỡng bức nhục nhã cơ thể ta. Ngươi cao thượng tốt
hơn bọn chúng ở đâu? Không!!! Ngươi cùng bọn họ chỉ khiến ta có cảm
giác chán ghét buồn nôn mà thôi…”
Hữu Hi tố cáo hắn khiến cho hắn co rút đau đớn, hét to: “Không, không phải như thế, không phải…!”
Hắn phản bác nhưng lời nói không hữu lực, đôi môi trong nháy mắt mất đi huyết sắc,. trong lòng khó chịu, hai tay
siết chặt tay Hữu Hi, vẻ mặt đau khổ: “Đừng đem bọn chúng so
sánh với ta. Ta không phải bọn chúng, ta là nam nhân của nàng, nàng là
thiếp của ta, đừng đem ta xếp vào hàng ngũ của chúng”
Hữu Hi chế giễu cười, thân thể nhẹ run, quát to: “Ngươi khác bọn chúng chẳng qua vì ngươi giàu hơn chúng, thực chất không khác, không khác gì cả..”
“Ta”- Lăng Khiếu Dương
hít thở không thông, nói không nên lời. Đúng, nàng nói không sai, hắn
chiếm đoạt nàng, hắn hành hạ nhục nhã nàng. Đúng vậy, so với đám người
đó thật sự giống nhau, chỉ hơn chứ không kém, Lăng Khiếu Dương cười
khổ, kéo Hữu Hi tới cửa sổ trước bàn, đặt vào tay Hữu Hi cây dao cắt
quần áo, nắm tay nàng, đem mũi dao đặt ngay trước tim hắn, mỉm cười: “Hận ta đúng không, ta đáng chết, đây, chỉ cần đâm vào nàng có thể dễ dàng
giết ta, trả lại sự công bằng cho nàng, động thủ đi, làm đi”
Hữu Hi đờ đẫn nhìn Lăng Khiếu Dương, tay
nắm dao mà run rẩy, trong tiềm thức nàng muốn ném dao xuống, nhưng Lăng
Khiếu Dương giữ chặt tay nàng, cứ như thế con dao vẫn nằm yên, nàng đau
khổ khóc, tại sao, tại sao nàng không hạ thủ tại sao?
Nhìn Hữu Hi không cách nào xuống tay, đôi mắt đen của Lăng Khiếu Dương nhìn chằm chằm nàng, thấp giọng hỏi: “Nàng không thể ra tay đúng không, bởi vì trong lòng nàng ta với bọn chúng
không giống nhau có đúng không. Nàng đối với ta có cảm giác đúng hay
không!”
“Không”- Hữu Hi kịch liệt lắc đầu: “Ta hận ngươi, hận không thể giết chết ngươi, đừng tự cho mình là đúng, ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ có được trái tim ta, đừng nghĩ”
Lăng Khiếu Dương kích động giận dữ hét: “Hảo, nếu hận ta nàng còn do dự cái gì, tại sao vẫn không ra tay đi”
Sau khi hắn hét to, trong phòng liền yên
tĩnh, trái tim Lăng Khiếu Dương như bị xé rách, hắn đau khổ cười, bàn
tay to buông lỏng Hữu Hi, nhưng hữu Hi hoảng sợ lui về sau.
Con dao trong tay nàng đâm vào người hắn, nàng quả nhiên hận hắn. Lăng Khiếu Dương tan nát cả cõi lòng cười thật
to, nỗi bi ai vô hạn, nhìn con dao cắm trên ngực rồi nhìn Hữu Hi.
Nàng quả thật hận hắn, hận hắn không chết đi, hắn thua, thua thảm h