
“Tôi không có.” Cô nghĩ
một đằng phủ nhận một nẻo, tim đập càng lúc càng nhanh, như nhảy ra ngoài. Anh
buông cô ra, cẩn thận giúp cô sửa lại áo, “Bộ phận tài vụ làm việc tắc trách,
bởi vì sai lầm không ngừng, tôi nghĩ cần phải làm gì đó, có lẽ cần phải đuổi
việc vài người, giết gà dọa khỉ, làm mọi người làm việc nghiêm chỉnh hơn.” Nói
xong, anh vuốt lại vài sợi tóc xõa trước trán cô, động tác rất nhẹ nhàng.
Anh muốn cô! Anh biết rõ
điều đó, nghĩ đến việc một khi đã hôn cô, anh chắc chắn sẽ không kiềm chế được,
nhưng lại không muốn làm tổn thương cô, cho nên hiện tại không phải là lúc
thích hợp.
“Tôi nghĩ bộ tài vụ chỉ
nhất thời sơ sẩy thôi…” Thấy anh đột nhiên chuyển đề tài sang công việc, cô có
chút mất mát, nhưng lại không muốn anh phát hiện điều này.
Tay anh che miệng cô lại,
không để cô nói tiếp, “Cô không cần nói giúp cho bọn họ, có công sẽ có thưởng,
có sai ắt phải phạt, tôi không có bạc đãi bọn họ, cô chỉ cần làm tốt công việc
của mình, OK?”
Cô biết anh không có sai,
chỉ là hy vọng anh làm việc nhẹ nhàng một tí, nhưng cô xác thực không có tư
cách nói thêm cái gì, “Vâng, tôi đã biết.”
“Đúng rồi, tôi nhớ rõ
không phải cô muốn nghĩ việc sao, sao lại trở về?”
“Hiểu lầm hiểu lầm, tôi
đã nói là tôi đi toilet, tuyệt đối không phải nghỉ việc, nói sao chứ tôi vẫn
còn muốn có tiền lương lắm, đúng không, tổng giám đốc.” Người này quả thật nhớ
dai, còn tưởng rằng anh đã quên mất chuyện này, xem ra là cô đã vui mừng
quá sớm.
“À? Xem ra cô coi văn
phòng tổng giám đốc như là nhà của mình rồi, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.”
Thấy tình thế không ổn,
cô lập tức giả bộ đáng thương, nói, “Thật ra tôi là người có nhân cách phân
liệt. Tổng giám đốc, anh có thể thông cảm cho tôi không?”
Quý Tiệp buồn cười vì bộ
dáng của cô, “Muốn tôi tha thứ cũng được, hôm nay buổi tối mời tôi ăn cơm đi,
coi như nịnh tôi.”
Thấy anh mỉm cười, cô mới
thở phào nhẹ nhõm, coi như đã không còn việc gì.
Cô dường như càng ngày
càng không hiểu Quý Tiệp, khi thì bá đạo tự phụ lại cà lơ phất phơ, nhưng lúc
làm việc thì rất nghiêm chỉnh, gần đây lại đối xử dịu dàng với cô, làm hại lòng
cô rối bời.
Buổi tối, Quý Tiệp dẫn cô
đến nhà hàng Tứ Xuyên, nhà hàng cũng không lớn lắm, trang trí đơn giản mà tao
nhã, nguyên liệu nấu ăn và tay nghề đều rất tuyệt.
Ông chủ là người Tứ
Xuyên, sở trường duy nhất là nước nấu cá và nước nấu thịt, không ngờ giá ở đây
rất bình dân, thật sự là mỹ vị. Cô vốn muốn dẫn anh đi nhà hàng sang trọng,
nhưng không ngờ anh lại dẫn cô đến một quán bình dân như thế này.
Vừa vặn hai người đều là
người Tứ Xuyên, tuy rằng bị cay đến mồ hôi con mồ hôi mẹ đều tuôn ra, nhưng vẫn
không ảnh hưởng gì đến khẩu vị của hai người, vừa ăn vừa cười nói, có đôi khi
còn có thể vì thưởng thức một miếng thịt bò mà đấu võ mồm với nhau.
Cô vội vàng tìm đề tài,
“Thật ra giám đốc Trần đã nói cho tôi biết hết rồi, thật xin lỗi, tôi chưa làm
rõ mọi chuyện đã hiểu lầm anh, giám đốc Trần gọi cho tôi thì tôi mới biết
được, thì ra anh đuổi ông ta là có nguyên nhân.” Quý Tiệp cười cười, “Ông ấy đã
làm việc cho công ty rất lâu, không nên vì công việc mà làm tổn hại sức khỏe
của mình, sinh mệnh so với tiền tài quan trọng hơn.” Dứt lời, anh vùi đầu ăn
tiếp.
Anh nói không có gì,
nhưng cô đã có chút cảm động, “Kỳ thật anh đã làm một chuyện tốt, làm chi không
chịu nói rõ ràng, để cho người khác hiểu lầm?”
“Mỗi người đều góc nhìn
nhận sự việc khác nhau, có người thì cho rằng là chuyện tốt, nhưng cũng có
người cho rằng là chuyện xấu, tôi không thể ngăn cản cách nhìn của họ đối với
tôi, tôi chỉ làm những gì tôi cho là đúng, cuộc sống này sẽ đơn giản hơn, không
phải sao?”
Cô không khỏi ngạc nhiên,
anh nói rất đúng, là cô rất để ý suy nghĩ của người khác.
“Nếu cảm thấy áy náy, thì
sau nay mời tôi ăn cơm nhiều hơn, tôi nói rồi, khiến cô phải phá sản là mục
tiêu kế tiếp của tôi.”
Bộ dạng trẻ con của anh
làm cô dao động, lòng càng hướng về anh nhiều hơn.
“Đúng rồi, ngày mai là
thứ bảy, cô rảnh chứ? Chúng ta đi leo núi đi.” Trước kia, anh thích một mình
leo núi, không cần phải chờ người khác, rất thoải mái, nhưng hiện tại anh muốn
có người đồng hành, bởi vì muốn thấy cô, muốn cùng cô chia xẻ sự thoải mái này.
Cô do ự, mặt lộ vẻ khó
xử, “Nhưng mà… ngày mai tôi không rảnh.”
:
Quý Tiệp không ngờ tới
lần đầu tiên mình chủ động hẹn lại bị cự tuyệt.
Nhưng bị cự tuyệt không
phải là nguyên nhân làm anh bực mình, mà là anh suy nghĩ đến nát óc, thứ bảy cô
rốt cuộc là hẹn với ai? Chẳng lẽ là đàn ông?
Sáng sớm thứ bảy, anh
định lái xe đi leo núi, nhưng mới đi được một đoạn, anh càng nghĩ càng bực, lập
tức quay đầu xe lại, đi đến nhà Ôn Gia Hinh, anh rất muốn biết rốt cuộc cô đã
hẹn với ai? Xe mới đến gần nhà cô, thì đã thấy cô tay xách nách mang lên xe.
Cô gái này định đi đâu?
Rất tò mò, anh liền chạy
theo phía sau xe cô, không bao lâu, anh thấy cô dừng xe trước viện mồ côi, cô
xuống xe đem đồ đi vào.
Ở trước cửa viện mồ côi
có viện trưởng đang đứng cùng một đám nhóc nháo nhào la lên, “Chị b