Insane
Lão Công Bất Chính

Lão Công Bất Chính

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322274

Bình chọn: 8.5.00/10/227 lượt.

hách tham dự bữa tiệc, tên gì thì cô

không tài nào nhớ được, chỉ nhớ là một khách hàng quan trọng của Lôi Dương, cô

cũng cười đáp lại, nhận ly rượu trong tay anh ta.

Người đàn ông Pháp không

che dấu ánh mắt hâm mộ Ôn Gia Hinh, mà cô cũng không cự tuyệt làm bạn với anh

ta, hai người một ly rồi lại một ly, cô bắt đầu cảm thấy choáng váng, đứng cũng

không vững nữa.

“Ôn tiểu thư, cô không

sao chứ ?” Người đàn ông nghiêng vai cho cô tựa vào, cũng thuận tay ôm

lưng cô, “Cô có muốn qua bên kia ngồi một chút không ?”

“Tôi không sao, chỉ là

hơi choáng váng một tí thôi.”

Ôn Gia Hinh đang say, cô

không có cự tuyệt đối phương chạm vào người mình, mà vì say rượu mà hai má cô

ửng đỏ, ánh mắt mờ ảo, bộ dáng rất hấp dẫn người khác, làm cho người đàn ông

Pháp ôm cô càng chặt hơn.

Quý Tiệp lúc này mới phát

hiện Ôn Gia Hinh đã đi đâu mất, ngó xung quanh tìm cô, rốt cuộc cũng tìm thấy

Ôn Gia Hinh, nhưng cô lại đang ở trong lòng người đàn ông khác ?

Lửa giận trong lòng bừng

cháy, cứ như là bị rắn độc cắn, chất độc giờ lan tỏa cả cơ thể, anh vội vàng đi

qua bên cô, một tay kéo cô vào lòng mình, động tác rất mãnh liệt, nhưng lực tay

lại rất nhẹ.

“Xin lỗi đã làm phiền

anh, bạn gái tôi uống hơi nhiều.” Anh lạnh lùng cười, nhìn chằm chằm ánh mắt

thất vọng của đối phương.

Đối phương nhún vai,

“Không sao cả, Ôn tiểu thư là người rất đáng mến.” Giọng nói có vẻ tiếc nuối.

“Tôi biết.” Quý Tiệp dấu

đi sự ghen tuông trong lòng mình, cũng ôm cô thật chặt trong lòng, “Tôi so với

anh càng hiểu cô ấy hơn.”

Người đàn ông Pháp đang

định nói thêm gì đó, nhưng lại thấy Quý Tiệp công khai việc “chủ quyền” Ôn Gia

Hinh, người đàn ông Pháp đành phải cô đơn rời đi. Thấy đối phương đã đi khỏi,

Quý Tiệp mới cúi đầu nhìn Ôn Gia Hinh đang say khướt không biết sống chết là

gì.

Cô thoáng giãy nãy trong

lòng anh, bàn tay nhỏ bé cầm cà vạt của anh, hai mắt lờ mờ ngây ngốc cười nói,

“Rượu ngon lắm, tôi muốn uống nữa.”

“Em say rồi.” Sợ cô ngã

xuống đất, anh càng dùng sức ôm chặt hơn, bất đắc dĩ trách cô, “Làm gì mà uống

nhiều như vậy, tưởng rằng uống say thì anh không giận em để người khác lợi dụng

mình sao?”

Đương nhiên cô sẽ không

trả lời anh, chỉ biết ngây ngô cười, “Ha ha— uống đi, uống nữa đi….” Anh khẽ

thở dài, cứ như vậy ôm cô đi, mặc cho khách trong bữa tiệc nhìn bọn họ, anh

trước báo cho nhân viên quan hệ công chúng là mình muốn rời đi, sau đó đem cô

lên phòng tổng thống ở tầng cao nhất.

“Edward, đêm nay chúng ta

nói chuyện rất vui, cám ơn.” Còn chưa biết mình đang ở trong tình cảnh nào, vẫn

là say rượu nói tùm lum, cô chỉ nhớ lúc mình uống rượu và nói chuyện phiếm rất

vui vẻ với người đàn ông Pháp.

Anh rất muốn tức giận,

nhưng tức giận với một người say thì được gì ?

“Nhìn cho rõ, anh không

phải là Edward.”

“Hả ?” Cô cố gắng mở

hai mắt đang lờ đờ vì say của mình, “Vậy anh là ai ?”

“Quý Tiệp.” Anh lớn tiếng

nói ra tên mình, lại cảm thấy chính mình thật ngây thơ, dù cho nói lớn tiếng

thì con ma men kia cũng không biết là anh đang nổi giận.

“Quý Tiệp ? Anh là

cái đồ đáng ghét kia ? Thả tôi xuống.” Vừa nghe đến tên anh cô càng giãy

dụa muốn mình tự đi.

Sợ cô té, anh đành phải

thả cô xuống đất, cô tuy rằng có thể tự mình đi, nhưng lại đi cong cong vẹo

vẹo, cứ tưởng sắp ngã xuống đất, giày của cô thì bị quăng ở trên đất. Anh vội vàng

đi lên đỡ lấy cô, cầm giầy cô lên, đi đến thang máy, “Em say rồi, chúng ta về

phòng.”

“Không cần.” Cô đẩy Quý

Tiệp ra, oán giận nói, “Không cần, đồ đáng ghét… Đồ chuyên gia nói dối Quý

Tiệp, em ghét anh….”

“Gia Hinh, cho dù có uống

say thì cũng đừng nói ghét anh chứ.” Biết cô uống say nói lung tung nhưng những

lời này cũng làm anh buồn bực.

Cô kéo cà vạt Quý Tiệp,

lờ đờ nhìn anh, “Vì sao không nói ghét anh? Đều là tại anh cả… tại anh cả, em

ghét anh… Em thích Paris nhất, đều do lỗi của anh cả.” Cô say khướt

nhìn anh, Quý Tiệp liền đỡ thân hình xiêu vẹo của cô vào thang máy, ấn nút lên

tầng cao nhất, “Vì sao ghét anh?”

“Bởi vì… em ghét anh.”

Tốt lắm, hỏi mà không có

đáp án, anh lại hỏi ngược lại, “Vì sao thích Paris?”

“Bởi vì…. rất lãng mạn,

rất…. không biết, nói chung là em thích rất nhiều nơi. Em muốn đi Ai Cập coi

kim tự tháp, đi Tây Tạng tham quan cung điện Potala, đi sa mạc Sahara, đi Ấn

Độ, đi Luân Đôn…. Muốn đi đến nơi em có thể sống vì mình.”

“Gia Hinh, em đang sống

vì bản thân mình mà.” Đến tầng cao nhất, ra khỏi thang máy, anh liền quẹt thẻ

đi vào phòng tổng thống, Quý Tiệp đỡ Ôn Gia Hinh ngồi xuống sofa.

“Edward, anh không hiểu…

Ba mẹ chúng tôi không cần tôi và em gái, bọn họ…. từng người một đều rời bỏ

chúng tôi, lúc đó em gái tôi còn rất nhỏ, nó chỉ có mình tôi, nếu tôi không

kiên cường thì nó sẽ ra sao bây giờ….. Anh biết không? Nhiều lúc tôi rất muốn

khóc, nhưng lại khóc không được… nước mắt chạy ngược vào tim, nó giống như axit

vậy, từ từ gậm nhắm lòng của anh….”

Quý Tiệp đau lòng nhìn

cô, anh không tài nào tức giận với cô được, anh thương tiếc, hận chính mình gặp

cô quá muộn, vì vậy hiện tại không thể làm gì ngoài ôm