
Thanh Sở trong mắt nồng đậm hận thù làm cho cô sắp điên mất,cô không
phải không biết,cô nhìn thấy trong mắt hắn nồng đậm khát vọng chiếm
đoạt, phát hiện này làm cho cô trước mắt tối sầm thiếu chút nữa ngất đi.
Nhưng cô nói vậy càng kích thích thần kinh nhạy cảm của Trần Thanh Sở,hắn giơ tay lên nắm bàn tay trốn tránh lấn tới đẩy cô ngã lên ghế salon,khuôn
mặt kinh thường cười,
“Anh thật rất muốn biết,hắn yêu em bao
nhiêu,rốt cuộc sâu đậm đến mức độ nào? Có sâu đậm đến cho dù em nằm phía dưới người đàn ông khác,hắn cũng không để ý?” Trần Thanh Sở nói
xong liền kéo cà vạt trên cổ,bởi vì lực đạo quá mạnh nút trên áo cũng đi theo bị bứt ra vài viên nút nên lồng ngực cường tráng thiếu niên mơ hồ
thoáng hiện.
Hứa Lưu Liễm thấy hắn thật bắt đầu muốn hành động,tâm trạng thất khống vừa trốn tránh vừa hô ,
“Không ——”
“Thanh Sở,anh không thể làm vậy với em,không thể làm vậy với em ——!”
Trần Thanh Sở hai mắt đỏ rực,giờ phút này trong đầu hắn chỉ còn sót lại một
suy nghĩ trong đầu,đó chính đoạt được cô sau đó làm cho người đàn ông
kia đau, cho nên hắn không để ý cô phản đối,cúi người đặt cô lên ghế sa
lon cúi đầu định hôn cô.
“Buông ——”
Hứa Lưu Liễm giống như điên vùng vẫy phát ra tiếng thê lương,thanh âm của cô phát ra trong văn phòng rộng rãi càng đau đớn,đáng tiếc bởi vì … tầng này toàn bộ bị Lục
Chu Việt mua lại cho cô làm phòng làm việc nên ngày thường căn bản không có người đến .
Trần Thanh Sở trước mắt không phải là người mà cô từng ngượng ngùng ngọt ngào hôn,bọn họ đã từng ngọt ngào hạnh phúc hai
bên yêu nhau,nhưng hôm nay giờ khắc này hắn cậy mạnh ép cô,cô có chút
tuyệt vọng nhắm mắt lại thật chặc nhắm lại môi mình không để cho Trần
Thanh Sở có cơ hội,sau đó một giọt nước mắt lớn nóng hổi từ hốc mắt lăn
xuống .
Nước mắt cô rơi xuống khiến Trần Thanh Sở tỉnh lại,hắn
hơi thu hồi lý trí thất khống của mình,sau đó động tác mềm mại cúi đầu
hôn lên nước mắt trên mặt cô, trong miệng không ngừng nói,
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi tiểu Liễm,đã dọa em!”
Mặc dù hắn chỉ hôn nước mắt trên mặt cô,nhưng người Hứa Lưu Liễm nhất thời
kinh hoảng không ngừng run rẩy,nước mắt trên mặt rơi càng nhiều hơn,cô
mở ra hai mắt đẫm lệ nhìn Trần Thanh Sở cầu khẩn,
“Thanh Sở, xin anh buông em ra,buông em ra——”
Trần Thanh Sở thật vất vả ổn định lại cảm xúc nhưng bởi vì lời nói này mà đốt lên lửa giận,hắn giơ tay lên xé áo trên người cô,
“Hứa Lưu Liễm,em đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt,người đàn ông kia rốt cuộc cho em uống thuốc mê hồn gì,để em chỉ muốn hắn?”
“A ——, Trần Thanh Sở,em hận anh——”
Bởi vì biết giãy dụa cũng vô ích,cho nên Hứa Lưu Liễm tuyệt vọng dùng hết
toàn lực lớn tiếng hô một câu,lúc này trong lòng cô đã đến thời điểm xấu nhất nếu như hôm nay Trần Thanh Sở đụng cô,cô sẽ không sống nữa.
Trần Thanh Sở động tác dừng một chút nhưng không có ngừng lại,cô ôm chặt lấy mình nằm ở nơi đó vẻ mặt hoảng hốt lẩm bẩm ,
“Chu Việt ——”
“Cứu em! Chu Việt, cứu em. . . . . .”
Mong muốn của cô đột nhiên có hy vọng,đang ở thời điểm cô tuyệt vọng sắp bất tỉnh, bỗng dưng nghe được cửa phòng làm việc bị người đá văng,ngay sau
đó tiếng gầm giận dữ truyền vào trong tai,
“Trần Thanh Sở,cậu buông cô ấy ra cho tôi!”
Trần Thanh Sở vốn bởi vì vừa rồi cô một mực không ngừng lẩm bẩm tên người
đàn ông kia mà thất thần,trong lúc nguy hiểm nhất cũng chỉ nghĩ đến
người đàn ông kia có thể thấy được cô đã lệ thuộc sâu vào người đàn ông
đó.
Theo hắn hiểu rõ cô,cô là người tính tình ngoại nhu nội
cương,hắn biết nếu hôm nay hắn thật đụng cô chỉ sợ cô suy nghĩ nông
nỗi.Hắn tuy một lòng muốn người đàn ông kia đau,mặc dù đã từng lặp đi
lặp lại nhiều lần tổn thương lòng cô nhưng hắn vẫn chưa tới mức muốn cô
chết,cho nên hắn dừng tay lại động tác tay khuôn mặt đau đớn nhìn cô co
rúc một lần lại một lẩm bẩm tên người đàn ông kia,trong đầu cảm giác say dần dần tản đi.
Bất quá hắn còn chưa phục hồi tinh thần lại đã
bị một đấm nặng nề vung lên mặt,lực đạo mạnh đến để cho cả người hắn từ
trên ghế salon lăn xuống,bất quá hắn dù sao cũng từng tập luyện ở Mĩ
Quốc,thời điểm đang rơi xuống đất hắn nhân cơ hội lộn một vòng đứng lên.
Hứa Lưu Liễm nhân lúc Trần Thanh Sở từ trên ghế salon ngã xuống một khắc đã ngồi dậy,vừa nhìn thấy ngoài cửa xông tới bóng người quen thuộc,cô từ
trên ghế salon nhảy xuống khuôn mặt nước mắt chạy vào trong ngực hắn,ôm
hắn khóc rống lên,
“Chu Việt —— Chu Việt ——”
Lục Chu Việt đè nén lửa giận trong lòng,dịu dàng an ủi nhẹ vỗ về sống lưng bởi vì khóc rống mà kịch liệt phập phồng,
“Ngoan,đừng khóc,anh không phải đã đến rồi sao?”
May là hắn vừa rồi họp xong liền lái xe đến đón cô,nếu hắn trì hoãn một lát không biết sẽ xảy ra chuyện gì,vừa rồi hắn vừa ra thang máy đã nghe
tiếng thét thê lương của cô,nhất thời lao đến nơi này,sau đó đã nhìn
thấy hình ảnh làm cho hắn hận không được giết người.
Hắn tuy nói
cực kỳ dịu dàng an ủi Hứa Lưu Liễm,nhưng ánh mắt nhìn về phía Trần Thanh Sở cách đó không xa như muốn hắn xé hắn ra,mà Trần Thanh Sở
cũng không cam lòng yếu thế đứng ở nơi đó l