Teya Salat
Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211773

Bình chọn: 8.5.00/10/1177 lượt.

h

bấm điện thoại gọi Trần Thanh Sở,lần này cô thông minh không có lập tức

nói, mà là đợi hồi lâu rốt cục đợi đến giọng của hắn mới yên tâm mở

miệng,

“Trần Thanh Sở,anh hiện tại định làm như thế nào? Cứ buông tha cho cô ấy dễ vậy sao,trơ mắt nhìn cô ấy cùng người đàn ông khác ân

ân ái ái hạnh phúc sống sao? Nếu anh không có ý định tiếp tục làm thì

giao cho tôi,anh sau này cũng đừng nhúng tay vào chuyện này!”

Trần Thanh Sở cười có chút ghê rợn,

“Cô gấp cái gì? Đòn sát thủ còn chưa dùng đây!”

“Cái gì đòn sát thủ?”

Ôn Phó Doanh rất hoài nghi,hắn còn tính giở thủ đoạn gì?

Trần Thanh Sở vừa cười vừa tàn ác kể chân tướng cho cô nghe.Ôn Phó Doanh

nghe xong tính toán của hắn,không khỏi che miệng kinh hô một tiếng,

“Trần Thanh Sở,anh quả là ác thật!”

Trần Thanh Sở cười tàn ác,

“Cho nên cô phải kiên nhẫn đợi chuyện này, không nên nóng lòng,đến thời điểm thích hợp tôi sẽ ra tay!”

Lục Chu Việt lựa chọn nơi nghỉ ngơi cho Liên Tố và Hứa Định Biên là Mĩ Quốc một bởi vì bệnh viện Đường Dục Hàn ở Mĩ Quốc là tốt nhất,hai bởi vì Mỹ

có Diêm Hạo Nam ở đó.

Chẳng qua Liên Tố không nghĩ tới mình lên

máy lại thấy Hứa Định Biên,bà lúc ấy mới hiểu đây trò của ông và Lục Chu Việt hợp diễn,nhưng bà đang ra nước ngoài,chẳng lẻ muốn bà một lần nữa

mua vé trở về Trung Quốc?

Bà có một khắc tính toán,thay đổi động

tác muốn xoay người bị Hứa Định Biên cản lại, nhìn bà không hề nghĩ ngợi liền xoay người rời đi,giọng Hứa Định Biên có chút đau xót,

“Tố Tố,bà đừng quá cố chấp có được không?”

Tay bà bị Hứa Định Biên nắm,đầu ngón tay khô ráo ấm áp của ông làm cho bà

nhớ tới những năm bọn họ ở với nhau,bà nhất thời có chút thất thần,đã

nghe giọng ông vang lên phía sau tai,

“Tôi biết trong lòng bà

đang suy nghĩ gì,những năm gần đây bà một mực trốn tránh tôi,một là bởi

vì bà không muốn phá hỏng chuyện tôi và Phương Tuệ, hai bởi vì bà sợ bị

người ta chụp chúng ta ở chung một chỗ sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của

tôi,nhưng bà làm sao biết,sau khi bà rời đi trong lòng tôi cũng chỉ có

một mình bà.” Mặc dù tay Liên Tố bị Hứa Định Biên kéo nhưng vẫn đưa lưng về phía ông,hôm nay nghe ông nói

những lời này,hốc mắt thoáng cái liền đỏ,Hứa Định Biên nắm tay bà một

tấc cũng không nới lỏng.

“Tố Tố,tôi thiếu bà quá nhiều,xin bà cho một cơ hội cuối cùng để bù lại có được không?”

Liên Tố cuối cùng không có cự tuyệt,bị ông kéo vào trong ngực thất thanh khóc.

*

Hứa Lưu Liễm và Lục Chu Việt cùng nhau tiễn Liên Tố đi sau tâm trạng rất

không tốt,không biết tại sao cô nhìn thấy bóng dáng Liên Tố dần dần biến mất ở cửa,bỗng nhiên có loại xúc động muốn khóc,cô thậm chí cảm thấy

được cô dường như dần dần mất đi mẹ,nhưng cảm giác sợ hãi này cô không

biết làm sao nói với người khác chỉ có thể một mình buồn bực.

Lục Chu Việt cho rằng cô nhất thời không nỡ rời xa hoặc không yên lòng về Liên Tố,liền đề nghị cô,

“Nếu không anh đưa em đến chỗ Hạ Vi Lương để tâm sự với cô ấy!”

Có mấy lời cô không muốn nói với hắn,nhưng đối với bạn nữ thân có thể sẽ mở rộng cửa lòng.

Hứa Lưu Liễm cảm thấy hắn nói cũng có lý,liền gọi cho Hạ Vi Lương,thế nhưng không nghĩ tới Hạ Vi Lương từ trước đến linh tinh lang tang thế nhưng

nghiêm túc nói cô ấy đang phỏng vấn,hơn nữa còn phỏng vấn biên tập《 Tô

》 ,điều này làm cho Hứa Lưu Liễm giật mình không ít,

“Vi Lương,cậu không phải nói muốn ở lại thành phố của bạn trai cậu sao?”

“Đây vừa hay nhìn thấy 《 Tô 》 đang tuyển biên tập, cơ hội tốt như vậy bỏ lỡ

đáng tiếc lắm,cho nên thử một chút, ha ha. . . . . .”

Hạ Vi Lương trả lời có chút tránh né,Hứa Lưu Liễm tuy buồn bực nhưng nghe cô nói

phỏng vấn cũng không nói thêm nữa liền điện thoại.

Cô nghiêng đầu trong chốc lát nhìn Lục Chu Việt nói,

“Nếu không em đi làm việc của em,xem một chút còn có cái gì cần đặt mua .”

“Cũng được!”

Lục Chu Việt thật rất muốn chở cô về nhà thân mật một chút,nhưng hắn có hội nghị quan trọng cần tham gia,nên đành bỏ qua ý nghĩa đó.

Sau khi Lục Chu Việt đưa cô đến phòng làm việc rồi rời đi,nói sau khi kết thúc

hội nghị sẽ tới đón cô,Hứa Lưu Liễm một mình làm việc ở nơi đó,mặc dù vệ sinh và vân vân hắn đã sớm mướn người quét dọn qua,bất quá có nhiều thứ bài biện cô phải một mình an bài lại.

Bận việc đã hơn nửa ngày

rốt cục hài lòng cách trang trí của mình,cô lúc này mới thở hỗn hển ngã

xuống ghế sa lon nheo mắt mỉm cười nhìn mình thành quả lao động ,bên

ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa,cô buồn bực đứng dậy đi tới vừa nhìn,người đến thì ra là Trần Thanh Sở.

Hắn tựa hồ uống rất nhiều rượu,bước chân có chút lảo đảo vẻ mặt mơ màng,tựa tại nơi đó nhìn cô cười dịu dàng ,

“Tiểu Liễm,nghe nói em tính mở phòng làm việc của mình,cho nên anh tới đây tham quan một chút!”

Trên người hắn truyền đến mùi rượu làm cô cau mày,bình tĩnh lui về phía sau lễ phép hỏi,

“Tại sao anh biết ?”

Cô mở phòng làm việc chuyện này rất ít có người biết,bất quá nếu hắn cho người điều tra……. Quả nhiên nghe hắn nói,

“Chuyện của em có cái gì anh không biết ?”

Cô cười không tự nhiên đứng ở nơi cửa,không muốn mời hắn đi vào,Trần Thanh Sở thấy dáng v