
ạnh lùng theo dõi hắn,hai
người đàn ông cứ như vậy tiến hành giao chiến qua suy nghĩ.
Một lát sau đến khi cô dần dần ngừng khóc,Lục Chu Việt lúc này mới để cô đứng sang một bên,
“Lưu Liễm,em đứng một bên chờ anh,anh trước phải đánh tên này một trận rồi hãy nói!”
Sau đó không đợi Hứa Lưu Liễm nói gì đã đẩy Hướng Lưu Diễm ra vọt tới Trần
Thanh Sở,Trần Thanh Sở cũng không yếu thế hai người đánh nhau thành một
đoàn.Hứa Lưu Liễm co rúm lại thân thể ôm chặt mình đứng ở nơi đó,rơi
nước mắt nhìn hai người đang kịch chiến.May có hắn đến,nếu không cô
không dám tưởng tượng chuyện về sau.
Trần Thanh Sở thể lực cùng
quyền thuật dù sao cũng không bằng Lục Chu Việt,hơn nữa Lục Chu Việt
toàn thân đầy lửa giận,cho nên cuối cùng hắn vẫn thua trong tay Lục Chu
Việt,Lục Chu Việt đứng nhìn Trần Thanh Sở vẻ mặt nổi giận che ngực tựa
tại tường.
Nghĩ đến hắn dám động vào cô Lục Chu Việt cảm thấy
giận đến cổ họng chảy ra máu tánh,không hề nghĩ ngợi liền móc súng trong ngực,có chút thất khống nhắm ngay Trần Thanh Sở,Trần Thanh Sở giương
mắt nhìn hắn dám cầm súng chỉ vào mình,sắc mặt không khỏi thoáng cái
trắng bệch,hắn không nghĩ tới người này lại dùng súng!
Mà Hứa Lưu Liễm đứng bên cạnh nhìn thấy nhất thời sợ hãi,vội xông đến nắm chặt tay hắn lo lắng khuyên,
“Chu Việt,anh nên tĩnh táo,đừng vì chuyện nhỏ này mà lấy mạng anh ấy!”
Giết người phải đền mạng.Cho dù hắn có tiền có quyền hoặc là con trai thị
trưởng đi nữa,hắn cuối cùng cũng trốn không thoát khỏi luật pháp trừng
trị.
Lời khuyên của cô khiến Lục Chu Việt khôi phục một chút tĩnh táo,hắn thu hồi súng hướng về phía Trần Thanh Sở lớn tiếng la,
“Cút ——!”
Trần Thanh Sở tự biết mình đuối lý và đánh không lại hắn,hung hăng trợn mắt
nhìn bọn họ,ôm cánh tay bị thương xoay người xông ra ngoài.Giờ phút này
trong lòng hắn duy nhất chỉ có một suy nghĩ chính là phải phá hủy bọn
họ.
Sau khi Trần Thanh Sở bỏ đi Lục Chu Việt cúi đầu nhìn thấy áo cô bị Trần Thanh Sở xé có chút xốc xếch,trong mắt lần nữa nổi lên tức
giận, Hứa Lưu Liễm cảm giác cả người mình rất bẩn,cho dù trên thực tế
Trần Thanh Sở không có xâm phạm cô bao nhiêu,nhưng cô vẫn cảm thấy rất
bẩn,trừ hắn ra bất kỳ một người đàn ông nào thân mật đụng vào cô,cô đều
cảm thấy rất bẩn.
Cho nên cô cúi đầu khép lại chặc quần áo của
mình xoay người đi về phía phòng tắm,Lục Chu Việt từ phía sau kéo lấy
lưng cô,nhìn cô nước mắt ràn rụa đau lòng hỏi cô, “Anh làm sao vậy?”
Cô khóc càng thêm ủy khuất,rơi nước mắt nghẹn ngào nói,
“Thật xin lỗi Chu Việt,em muốn đi tắm,em cảm thấy mình thật bẩn,hắn —— ta ——”
Cô nhớ tới vừa rồi Trần Thanh Sở đã làm tất cả đã thấy sợ nói chuyện cũng
không có mạch lạc,Lục Chu Việt đưa tay ôm cô cả người run rẩy vào trong
ngực,
“Chuyện cũng đã qua không nên nghĩ nhiều!”
Hắn vừa
nói vừa cúi đầu muốn hôn cô lại bị cô lực mạnh đẩy ra,sau đó cô xoay
người chạy vào phòng tắm,hắn bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là để
mặc cô, sau đó bản thân đi tới một bên cầm điện thoại tới gọi cho Diêm
Hạo Nam.
SEVEN ở Mĩ Quốc từ trước đến giờ đều do Diêm Gạo Nam
chịu trách nhiệm quản lý,dĩ nhiên Diêm Hạo Nam cũng cực ít ra mặt câu
thông liên lạc cùng các ngành liên quan,hắn gọi điện thoại cho Diêm Hạo
Nam mục đích là để cho hắn đem chuyện hôm nay Trần Thanh Sở đã làm
truyền tới Edern người cầm đầu gia tộc Katherine.
Edern Katherine từ trước đến giờ thương yêu con gái của mình,nếu không ban đầu cũng sẽ
không đưa con gái của mình nhất quyết gả cho Trần Thanh Sở, cho nên Trần Thanh Sở mặc dù là con rể gia tộc Katherine,nhưng nếu để cho Edern
Katherine biết hắn đã làm chuyện như vậy,nhất định sẽ giận tím mặt.
Hắn biết Trần Thanh Sở gần đây đang toàn lực thu mua một tòa nhà,nếu Edern
Katherine trong cơn nóng giận không tiếp tục giú đỡ hắn,hắn muốn xem tên kia làm sao thu dọn?
Diêm Hạo Nam nghe hắn nói chân tướng mọi chuyện cũng tức giận,
“Lão Đại,không bằng dứt khoát xử tên tiểu tử kia,dù sao giữ lại hắn cũng là
tai họa,chỉ biết không ngừng ảnh hưởng tình cảm của anh và chị dâu nhỏ!”
Lục Chu Việt có chút nhức đầu,Đường Dục Hàn cùng Diêm Hạo Nam bởi vì là hắc đạo cho nên có đôi khi nói chuyện hoặc làm việc cũng tàn ác hơn,bọn họ
bởi vì sống trong bóng tối nên không bận tâm những chuyện bên ngoài.
Bất quá lập trường của hắn không giống bọn họ,cho nên hắn chỉ thản nhiên mở miệng,
“Tôi sau này sẽ có cách xử hắn !” Lục Chu Việt cúp điện thoại sau ngồi ở đằng kia đợi một lát kết quả cô còn chưa ra khỏi phòng tắm,hắn trong lòng căng thẳng đồng thời đứng dậy chạy ào vào phòng tắm, quả nhiên tựu thấy cô ôm mình rúc ở một góc khóc,hắn thở dài cầm qua
khăn tắm bên cạnh tới bao lấy thân thể ướt nhẹp của cô bế ngang lên.
Đặc biệt chuẩn bị phòng nghỉ ngơi tốt cho cô,đơn giản mà ấm áp hắn lau khô
thân thể vừa tắm xong đặt lên giường lớn,sau đó vừa xoay người đi lấy
điều khiển mở điều hòa,cô đã kéo tay của hắn không chịu để hắn đi hu
hu khóc
“Chu Việt,em sợ mình đã chết, hu hu. . . . . .”
Một đôi đẹp mắt lông mày bỗng dưng nhíu lại,trong lòng càng hận Trần Thanh Sở sâu thêm vài phần,