
hua đau,vừa mở mắt ánh vào mi mắt cô là một lồng ngực cường tráng,cô
sững sờ cảnh tối hôm qua từng chút từng chút xông lên đầu.
Cô
thoáng cái ôm chăn che kín mình tránh khỏi lồng ngực hắn,giơ tay lên
hung hăng đánh xuống hắn,giơ ra đã bị hắn giữ tại không trung,hắn bỗng
dưng mở mắt ra trong đó xẹt qua một tia lạnh lẻo sau đó hờ hững mở
miệng.
“Có cần thiết tức giận như vậy không?”
Cô quả nhiên không có một tia tình cũ.
Chẳng qua hắn không biết cô đánh hắn không phải vì tức giận mà là cô không
biết nên làm gì,có chút hờn giỗi,ngày hôm qua cô còn hỏi mình có dám vãn hồi với hắn không? Nhưng vẫn do dự bàng hoàng không dám quyết định.
Trải qua trận hoan ái tối hôm qua,cô đã chấp nhận thân thể hắn nên quyết
định mở rộng lòng với hắn,cô muốn đêm qua là một bắt đầu tốt dành cho
cả hai,mặc dù vừa bắt đầu cô bởi vì để ý hắn cùng Ôn Phó Doanh từng thân mật mà có chút không muốn,nhưng cô nguyện ý quên hết tất cả chuyện cửa
hắn và Ôn Phó Doanh tựa như hắn có thể tha thứ chuyện giữa cô và Trần
Thanh Sở.
Cho nên lúc này đối mặt với hắn cũng không hiền
lành,hắn đưa tay đẩy ra cô đứng dậy quần áo mình chậm rãi mặc vào,cô có
chút thẹn thùng quay đầu sang chỗ khác,nghe được lời hắn khiến cô phải
khiếp sợ quay đầu lại.
Bởi vì hắn sau khi mặc chỉnh tề đứng ở nơi đó nhìn xuống cô
“Tất cả mọi người đều là người lớn,bất quá chỉ là trò chơi tình một đêm mà thôi? Cho nên có cần thiết tức giận như vậy không?”
Nàng lần đầu tiên cảm nhận được cái gì là cảm giác từ phía trên đường ngã
vào Địa Ngục ,tuyệt vọng,đau đớn,bất lực cùng sắp hít thở không
thông khủng hoảng làm cho người ta thoáng cáimất đi tất cả tiếng
nói,cô ngạc nhiên nhìn chằm chằm hắn, đại não một thời gian thật dài
cũng ngưng vận chuyển,một câu nói đều nói không ra.
“Hay nói,đó là thù lao cho cô?”
Hắn không để ý tới cô ngạc nhiên bình tĩnh nói,ánh mắt liếc về hộp trang
sức cô cất kỹ khóe miệng của hắn không khỏi vung lên một nụ cười lạnh
lùng
“Tốt,món quà hột xoàn tối hôm qua coi như thù lao cũng được,dù sao tôi cũng muốn gọi phục vụ đặc biệt!”
Sắc mặt cô thoáng cái không thể dùng trắng bệch để hình dung,hai tay siết
chặt chăn mềm theo dọi hắn,bởi vì dùng sức cho nên cả người run rẩy,ý
muốn vãn hồi trong lòng cứ như vậy bị bóp nát.
Thì ra tối hôm qua hắn chỉ xem cô là công cụ phát tiết,hắn nói hắn vốn muốn gọi phục vụ
đặc biệt,ý chính là ám chỉ cô là loại phụ nữ đó? Không có lời nào so với lời này tổn thương tự ái của cô,cô đau đến vạn tiễn xuyên tâm.
Hắn thấy cô trầm mặc lâu một câu cũng không nói,khom lưng đưa tay nhếch nụ cười mập mờ.
“Chuyện gì? Chê ít? Hay nói,cô thừa cơ hội này muốn bò lên cao làm tình nhân của tôi?”
“Bất quá tôi cảnh cáo cô trước,tình nhân của tôi cũng không phải dễ làm,về
phương diện kia tôi rất mạnh mẽ,cô xác nhận mình có thể mình chấp nhận
được không!”
Hắn cố ý nói hai chữ”Tình nhân”,đây là lời trắng
trợn châm chọc thân phận cô,hắn từng cho cô thân phận danh chánh ngôn
thuận cô không muốn.
Lưu Liễm không biết mình lấy đâu ra sức mở miệng nói chuyện,cô chỉ nghe được giọng mình run rẩy.
“Nếu như anh nói xong, xin mời anh rời đi!”
Cô không dám bảo đảm nếu như hắn còn đứng trước mặt cô nói tiếp có thể giết người hay không.
Hắn cũng biết điều,tao nhã đứng dậy cầm lấy áo khoác của mình đi ra
ngoài,thời điểm đi tới cửa hắn bỗng nhiên như nhớ đến cái gì quay đầu
lại.
“Ơ,đúng rồi,đừng quên uống thuốc tránh thai,tôi cũng không
biết tối qua có dùng đồ bảo vệ không,cô cũng biết tôi đã gián tiếp bóp
một sinh mạng nhỏ,bây giờ tôi không muốn đeo tội danh đó nữa!”
“Cút ——”
“Anh cút đi——”
Hứa Lưu Liễm cảm thấy ngực huyết khí cuồn cuộn cơ hồ lớn tiếng gào thét
hắn,đứa con kia tuy cô không cố ý bỏ nhưng dù dao cũng là tội của cô,mà
hắn giờ phút này lại vạch trần vết xẹo kia.
Cô tâm trạng thất
khống cầm cái gối bên cạnh hung hăng đánh qua hắn,nhưng gối kia quá nhẹ
cô lại dùng sức,cho nên gối kia sau khi nện vào người hắn một mảnh lông
vũ rơi xuống trên người hắn mà thôi,hắn giơ tay lên mỉm cười kéo ra,gối
kia rơi xuống đất. Hắn mặt không chút thay đổi trừng mắt nhìn cô,xoay
người nghênh ngang rời đi. Đợi đến khi tiếng
đóng cửa vô tình truyền đến,cô không nhịn được nữa ngẩng lên đưa tay che mặt gục giường thất thanh khóc,cô cảm giác mình rơi nước mắt hai ngày
này nhiều hơn hai mươi năm cô sống trên cuộc đời,cô trời sanh tính không phải mềm yếu hay thích khóc nhưng hai ngày qua những lời tổn thương
của hắn thoáng cái phá hủy tất cả kiên cường của cô.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa của Phương Đông Thần.
“Lưu Liễm,em dậy rồi sao? Cùng nhau xuống ăn điểm tâm đi?”
Cô lúc này mới hoàn hồn,giơ tay lên lau nước mắt trên mặt lấy tinh thần nhìn Phương Đông Thần nói.
“Em còn chưa sắp xếp xong,anh đi trước đi chút nữa em xuống”
Sau đó cô bắt tay sắp xếp quần áo,đêm qua hoan ái từng chút từng chút hiện
lên trong đầu,cô không biết mình làm sao rời khỏi giường,thời điểm xuống giường cả người mệt mỏi đau buốt làm cho đùi cô mềm nhũn té lăn trên
mặt đất,mặc dù trên mặt đất có lót thảm dàu nhưng cô cảm thấ