
vào hắn,hắn nhất thời
bị đau buông lỏng cô ra,môi sưng vù cau mày tức giận nhìn chằm chằm
cô,nhưng thân thể không có bỏ qua cho cô,vẫn cùng cô chặc chẽ dán hợp
chung một chỗ,cứng rắn nóng rực chọc vào bụng làm cô muốn gào thét.
Nhất là nghĩ đến hắn cùng Ôn Phó Doanh cũng đã làm những chuyện thân mật như vậy,trong mắt cô kìm không được bị lây chán ghét, trong mắt rưng rưng
nhìn chằm chằm hắn.
“Lục Chu Việt,chúng ta đã ly hôn,anh không thể đối với em như vậy!”
Hắn hai tròng mắt cứng lại chăm chú nhìn cô,một cái chớp mắt cũng chưa từng dời đi,tựa hồ cố gắng muốn nhìn thấu cảm xúc trong mắt cô,hắn muốn nhìn xem trong mắt cô có một tia khát vọng hắn nhớ thương hắn,nhưng hắn nhìn thấy chỉ có tức giận cùng chán ghét,hắn nản lòng ôm cô lạnh lùng cười.
“Ly hôn thì thế nào? Lục Chu Việt muốn một phụ nữ còn quan tâm thân phận họ ra sao ư?”
“Anh——”
Cô bị lời thô tục của hắn chọc giận đến một câu đều nói không ra,hắn tiếp tục vung khóe môi cười lạnh,
“Dù sao anh trong mắt em đã là người hèn hạ vô sỉ không chừa thủ đoạn
nào,vậy anh cũng không ngần gắng lên người một tội danh mới,ít nhất như
vậy em sẽ hận anh,sẽ vĩnh viễn nhớ được anh ——”
“A ——!”
Tiếp theo hắn nghiến răng nói xong,cô đau hét lớn một tiếng bị hắn ôm lên
thô lỗ vứt mạnh trên giường,cô vùng vẫy muốn đứng dậy đã bị hắn từ phía
sau lưng ôm lấy,thân thể của hắn từ phía sau phủ lên người,hôn vành tai
của cô. Mặc dù cô không tình
nguyện nhưng cô không chấp nhận cũng không được,lưỡi hắn lướt ở vành tai rồi xuống,toàn thân cô không tự chủ dấy lên từng đợt run rẩy,cô hận hắn khi dễ mình,vừa hận mình bức lực nên lắc đầu loạn xạ tránh né nụ hôn
của hắn.
“Anh,anh.. buông!”
“Buông ra?”
Hắn cúi đầu ở bên tai cô hỏi ngược lại cô một câu,sau đó xoay người cô lại để cô
đối mặt với hắn,sau đó nhân lúc cô chưa kịp phản ứng cúi đầu ngậm nụ hoa trước ngực nuốt sâu xuống,lưỡi hắn lướt qua nụ hoa cố ý dừng lại mút ở
phía trên,lặp lại nhiều lần gặm cắn,đùa nghịch,cô không thể nhịn được
nữa mở miệng tràn ra một tiếng yêu kiều mập mờ.
Hắn quen thuộc
mỗi chỗ trên thân thể cô dĩ nhiên biết làm sao câu khởi mong muốn của
cô,hài lòng câu khởi khóe môi ngón tay gian tàn dò vào nơi tư mật, nơi
đó quả nhiên đã sớm ướt át,ấm áp ướt át bao trùm thật chặt ngón tay
hắn,bụng dưới xoẹt qua một luồng nhiệt,hắn ách cúi đầu cười ở bên tai
cô,ngón tay cũng rút ra.
“Em nhìn xem,em không phải cũng rất thích sao?”
Hứa Lưu Liễm nước mắt bắt đầu chảy ra,hai tay níu chặt ra giường,đầu quay
sang nơi khác không có dũng khí nhìn mắt hắn,không có dũng khí đối mặt
ánh mắt nồng đậm chế giễu,giờ phút này cô tựa như vũ nữ bán mình không
khác là bao.
Hắn giống như cực kỳ phiền chán vẻ mặt khóc lóc của
cô,sắc mặt biến hóa lật người cô lại,sau đó đưa thứ trướng to từ phía
sau mạnh mẽ tiến vào cô, hắn thậm chí quần dài cùng áo sơ mi còn chưa
cỡi ra đã nắm khe mông lực mạnh rút ra,thẳng tiến vào.
“Lục Chu Việt,tôi hận anh,hận anh——”
Không biết có phải hắn vội vả cùng không tôn trọng làm cho cô càng đau
khổ,hôm nay hắn chỉ vô tình muốn thân thể cô,không bao giờ … giống như
trước bận tâm cảm nhận của cô,khi cô kháng nghị kêu lên đau đớn lúc ấy
hắn vội vàng chậm dần lực đạo ôm cô không ngừng hôn hít dụ dỗ cô.
Nhưng Hứa Lưu Liễm tự hỏi lòng mình,hắn hiện tại trừ muốn thân thể cô,cô còn
dám hy vọng xa vời muốn lòng của hắn sao? Hắn muốn cô có thể cho sao?
Lục Chu Việt khát vọng cô lâu như vậy đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua
cho cô,đem cô đặt tại phía dưới từng chút từng chút dùng sức đẩy vào
cô,có đôi khi đâm sâu cô khóc hô cầu xin tha thứ hắn cũng không quan tâm ngược lại dùng sức mạnh hơn giống như muốn đâm thủng thân thể cô mới
bằng lòng bỏ qua.
Hắn lần lượt làm cho cô vui vẻ đạt đến đỉnh,lần lượt nhìn cô vịn bờ vai hắn thống khổ và vui vẻ,lần lượt nhìn cô chịu
không nổi xin hắn tha thứ,mới cảm thấy tảng lớn trống rỗng trong lòng
được đền bù.
Hắn ôm thân thể run rẩy đầy đổ mồ hôi thoải mái
phóng ra mình,cô thì bị hắn cuồng mãnh dồn dập chạy nước rút khiến cho
vô lực gục trên giường từng ngụm hở hổn hển,sau đó không đầy một lát
liền ngủ say không kịp dọn dẹp dấu vế hắn để lại trên người cô.
Mà lúc này hắn dần dần bình phục kích tình thở gấp,vốn tính mặc áo rời đi
nhưng khi nhìn thấy gương mặt thanh tú ngủ say sưa,cuối cùng hôn xong
lại hôn lên trán phiếm mồ hôi,sau đó ôm cô đi vào phòng tắm.
Hứa Lưu Liễm,nếu như hận anh có thể làm cho em vĩnh viễn nhớ kỹ anh,vậy cứ để cho em hận anh đi.
Chẳng qua không thể biết,cô tối hôm qua chán ghét chính là cảnh giả hắn và Ôn Phó Doanh làm cho cô thấy,những giả tượng dịu dàng đó làm cho cô cho
rằng hắn đã chạm qua Ôn Phó Doanh cho nên mới bài xích mới kháng cự.
Lần này cô không phải bởi vì không yêu,mà là bởi vì quá yêu cho nên mới
quan tâm,cho nên mới muốn được tôn trọng,cho nên mới không cách nào chấp nhận hắn thân mật với cô gái khác.
Ngày hôm sau Hứa Lưu Liễm là
đồng hồ báo thức cô gọi lại,bởi vì sáng hôm nay cô và Phương Đông Thần
phải về nước cho nên cô định dậy sớm thu dọn đồ đạc, tỉnh lại cả người
c