
i mỗi khắc đều vui sướng, bất kể trong
sinh hoạt hay hiện giờ.
Nhận ra ý đồ của hắn,tiếng nói yếu ớt của cô vang lên cầu xin tha thứ ,
“Lục Chu Việt,em không muốn,em xin anh nhanh kết thúc. . . . . . “
“Ngoan,đừng cãi,để anh cho em vui vẻ!”
Hắn ôm đầu cô dính vào ngực hắn,trên người hắn ướt đẫm mồ hôi dính tại trên mặt cô mang theo nồng đậm kích tình. Cô thở hổn hển há miệng hung hăng
cắn vai hắn,chẳng quan tâm hàm răng truyền tới đau đớn,hắn bị cô cắn một chút đã cảm thấy máu xông thẳng lên đầu,chợt tăng thêm lực đạo va chạm
vào hông cô đến eo sắp gãy,bật ra thanh âm khan khàn.
Đợi cô rốt
cục lại một lần nữa tận tình nằm dưới người hắn,cả người một chút lực
cũng không có,xụi lơ ở trên mặt giường để hắn tùy ý đùa nghịch,cô đang
lúc mơ mơ màng màng cảm thấy người đàn ông này thật là tâm tư ác độc,mỗi lần đều làm cô mệt mỏi gần chết, đợi cô không có bất kỳ khí lực phản
kháng hắn,hắn liền giở đủ loại thủ đoạn hành hạ cô.
Nhìn cô đã
qua vui vẻ,Lục Chu Việt cũng yên lòng đùa nghịch thân thể cô,biến hóa tư thế để cho mình tận tình hưởng thụ,mỗi một lần tiến sâu vào cô,đều làm
tế bào cả cả người hắn thoải mái và khoan khoái , nơi eo tê dại theo cột sống truyền khắp toàn thân.
Cuối cùng chạy nước rút hắn đem cô
đặt tại trên mặt giường lớn,bàn tay to từ phía sau lưng hung hăng nắm
mông thịt của cô cấp tốc mà có lực va chạm, trong miệng một lần lại một lần lẩm bẩm tên cô,
“Lưu Liễm, Lưu Liễm. . . . . .”
Mười
ngón tay cô níu chặt ra giường đến tái xanh,theo hắn đột nhiên biến
nhanh tiết tấu không cách nào ức chế phát ra rên rĩ êm tai.
Sau
đó hắn nằm ở trên người cô thở hổn hển,cô thì gục ở dưới hu hu khóc nức
nở ,không biết là bị hắn làm mệt mỏi hay bởi vì đau răng ,hắn có chút
đau lòng nhưng không biết làm sao an ủi cô,đành phải đưa tay ôm cô. Bởi
vì đàn ông tại thời điểm động tình không khỏi ra sức chút ít,lý trí căn
bản không cách nào khống chế .
Trận kịch liệt hoan ái này không
có giảm bớt cơn đau răng của Hứa Lưu Liễm ,ngược lại làm cô mệt mỏi gần chết, đến cuối cùng cũng chẳng quan tâm cơn đau trực tiếp ngủ say sưa.
*
Hứa Lưu Liễm từng chút trả qua ba ngày,Lục Chu Việt cũng có thể nói cực
nhọc ngày đêm không thể yên ổn nghỉ ngơi bên cạnh cô suốt ba ngày,cơ hồ
một khắc cũng chưa từng rời đi, chuyện trong công ty toàn bộ dựa vào
điện thoại cùng bưu kiện gửi tới xử lý,vì mỹ nhân không cần giang sơn
chính là thế.
Đường Dục Hàn nghe nói chuyện này liền gọi điện thoại tới mắng hắn,
“Lục lão đại,anh mà sinh ở cổ đại tuyệt đối chính là một hôn quân,hơn nữa
còn là hồ đồ từ xưa đến giờ chưa ai bằng,cô gái kia nếu bảo cậu chắp tay đem giang sơn tặng cho cô ấy,nói đoán chừng cậu không nói hai lời liền
cho!”
Lục Chu Việt cảm thấy Đường Dục Hàn có chút khoa
trương,công ty của hắn từ tổng công ty Lục thị cho tới công ty Thân
Viễn,từng hoạt động đều làm hắn hài lòng, hắn hai ngày ba ngày không đi
làm căn bản không ảnh hưởng. Nếu không bọn họ còn tại sao phải chen vào
thế giới,tại sao phải ở Wall Street đưa ra thị trường?
Song, phần trọng điểm của Đường Dục Hàn còn đang ở phía sau,nói lời thành khẩn và vạn phần lo lắng,
“Lão Lục,anh yêu sâu như vậy, sau này một khi cô tổn thương đến anh,đối với anh mà nói đó làm điểm trí mạng !”
Ánh mắt Lục Chu Việt thoáng cái tựu sâu lắng,một lúc sau ánh mắt hắn kiên định mở miệng,
“Tôi sẽ không để cho ngày này xuất hiện !”
Hắn nói quyết tuyệt như vậy,Đường Dục Hàn cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài một tiếng cúp điện thoại.
Đều nói yêu như uống nước,lạnh ấm tự bản thân biết. Hắn yêu cuồng nhiệt
không có chút giữ lại,đám anh em nhìn thì cảm thấy vô cùng nguy
hiểm,nhưng đối với hắn mà nói nó có lẽ là hạnh phúc ngọt ngào .
*
Mấy ngày qua hắn bất ly bất khí làm bạn và quan tâm,khiến Hứa Lưu Liễm nhớ
tới ban đầu hắn bệnh bao tử nằm viện lúc ấy cô không hỏi không để ý,
trong lòng khó tránh khỏi có chút đau lòng.Nhất là đến ngày thứ hai, hắn cho cô một niềm vui thật lớn.
Ngày đó cô sau khi chữa trị rồi
hai người cùng nhau về nhà,cô hữu khí vô lực mới vừa bò đến trên mặt
giường lớn chuẩn bị nằm xuống,hắn không biết từ nơi nào đưa ra một cái
hộp được gói tin sảo tặng cho cô,cô không hiểu nhìn hắn một cái,hắn chỉ
mỉm cười ý bảo cô mở ra xem, sau khi cô mở ra sau nhất thời không quản
răng đau đớn, vui mừng hét lên một tiếng.
Đó là hai bản sách
tranh khắc hạn chế của Reis,chính là bộ sách cô ở trung học đệ nhị cấp
ăn mặc tiết kiệm để mua,nhưng lại ở sau khi kết thúc thi tốt nghiệp
trung học bị một ngọn lửa của cô hủy hoại chỉ trong chốc lát.Trong lòng
cô thường hối hận bản thân lúc đó thật xúc động,nhưng hối hận nữa cũng
vô dụng,cô cũng sẽ không có lại,cũng mua không được,cũng không có tiền
mua. . . . . .
Hôm nay nhìn bộ tập tranh trân quý trong tay
mình,loại cảm giác quý báu sau khi mất đi lại có được làm cô lệ nóng
doanh tròng,cô kích động lật từng trang xem hỏi hắn,
“Làm sao anh có ? Tập tranh này rất mắc,em lúc ấy mua cũng rất mắc,hiện tại đã nhiều năm nên mắc hơn. . . . . .”
“Tặng cho em!”
Hắn ngồi xuống trước mặt cô thản nhiên