
n thể người áo đen ngã
xuống đất tê tâm liệt phế gào lên.
Vừa nhìn, bắp chân của hắn đã
hiện lên đường cong cong quỷ dị, mang theo máu dày đặc xương trắng đã
xuyên thấu da lộ ra bên ngoài.
Người phụ nữ đáng sợ. . . . . .
Cố Lạc đem người chế phục, vung mạnh quyền sẽ muốn ra tay, bị Thi Dạ Triêu hét ngừng: "Để lại người sống!"
Động tác cô dừng lại tại chỗ, Thi Dạ Triêu tới đây, ngồi xổm người xuống, ở
trước mặt cô trước tiên lưu loát ra tay đánh ngất. Người nọ câm miệng
sau một khắc, Thi Dạ Triêu liền đem Cố Lạc vẫn như cũ tay thành nắm
quyền bao trùm ở trong tay mình, nắm lấy cằm của cô, buộc cô nhìn thẳng
mắt của mình, cố gắng ổn định tâm tình của cô.
"Bình tĩnh một chút, Cố Lạc, đứa bé trúng đạn ở đâu?"
Cảm xúc Cố Lạc còn chưa rút ra từ một màn kinh hiểm vừa rồi, chỉ thở hổn
hển, trước ngực khẽ lên khẽ xuống, hai mắt nhìn anh, đôi môi khẽ nhếch
chính là không nói lời nào. Cảm xúc của cô toàn bộ đè nặng, không thể
nói ra miệng, Thi Dạ Triêu sắc mặt trầm xuống, trong lòng dự tính xấu
nhất, lập tức kéo cô vừa móc điện thoại liên lạc với bác sĩ cá nhân vừa
hướng Lục Kya Việt bên kia đi tới.
Mới đi hai bước, Cố Lạc liền
lôi anh đứng lại, nắm tay của hai người, nhiệt độ lòng bàn tay truyền
lại lẫn nhau, dung hợp. Cố Lạc dùng sức nuốt xuống một hơi, gian nan nói ra bốn chữ."Kya Kya không có việc gì."
Thi Dạ Triêu giơ điện thoại đứng ở đó, không có phát giác tim của mình bởi vì bốn chữ lúc này buông lỏng một chút.
Tiếng còi cảnh sát vào lúc này từ xa đến gần. . . . . .
. . . . . .
. . . . . .
Từ bót cảnh sát đến bệnh viện lại trở lại trong nhà đã là sau nửa đêm, Cố
Lạc đem Thi Dạ Triêu nâng trở về phòng, cởi quần áo dính máu trên người
anh. 72 chuẩn bị chút thức ăn đơn giản cho hai người bưng vào đặt ở đầu
giường, "Đã phái người đi thăm dò lai lịch thân phận của người đó, nếu
có tin tức tôi sẽ lập tức báo cáo."
Thi Dạ Triêu ánh mắt liếc
liếc về phía Cố Lạc, 72 lập tức hiểu ý: "Cố tiểu thư, tôi cũng cần đi
làm một chút công việc cần thiết, bên này liền làm phiền ngài, nếu như
có chuyện ngài trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, hễ kêu là tới."
Cố Lạc mím môi, nhẹ nhàng gật đầu.
Lục Kya Việt ở một bên ngoan ngoãn đứng, không dám quấy rầy. 72 ngồi chồm
hổm xuống sờ sờ đầu của cậu, dịu dàng cười với cậu: "Phòng của em đã
chuẩn bị tốt lắm, ở cách vách, tắm sớm nghỉ ngơi một chút." Cô nghiêng
đầu hỏi: "Cần chị giúp em tắm sao?"
Lục Kya Việt nhất thời đỏ mặt, không được tự nhiên bĩu môi."Em bốn tuổi cũng đã tự mình tắm rửa rồi."
72 giả bộ kinh ngạc, "Thật là lợi hại, chị trước dẫn em đi lầu dưới ăn một chút gì đó được không?"
Lục Kya Việt nhìn về phía Cố Lạc, sau khi lấy được đồng ý mới đi theo 72 đi ra ngoài, đem thời gian cùng không gian tặng cho hai người này.
Người áo đen xuống tay rất nặng, vết thương của Thi Dạ Triêu quả nhiên lần
nữa bị nứt ra, máu nhuộm hơn phân nửa cái áo sơ mi. Cố Lạc dùng khăn
lông ướt lau hết vết máu khô khốc trên người cho anh, không nhịn được
hỏi: "Anh làm bao nhiêu chuyện xấu, có người muốn anh chết như vậy?"
Thi Dạ Triêu phản ứng rất nhạt, trong lòng đại khái đã có suy đoán."Người
chết vì tài chim chết vì ăn, chỉ vì lợi ích ham muốn tiền tài sát hại
tính mệnh cũng không có gì ngạc nhiên."
Cố Lạc thông minh hơn
người, trong đầu lập tức nghĩ tới mấy tháng trước Athena tiếp nhận nhiệm vụ kia, mà Cố Doãn tạm thời đổi ý, nói không giữ lời thủy chung cũng
không chịu nói cho cô biết rốt cuộc cố chủ là ai. Bắt đầu từ lúc đó,
cũng đã có người tìm Thi Dạ Triêu phiền toái, chỉ là cô không nghĩ ra,
đồ nếu đã đến tay, tại sao còn phải đối với Thi Dạ Triêu ra sức chém
giết? Giả thiết không phải một nhóm người gây nên, như vậy đến cùng có
bao nhiêu người muốn gây bất lợi cho anh ta đây?
Cô một mực ở trong đầu suy đoán những chuyện lộn xộn lung tung này, không phát hiện ánh mắt của Thi Dạ Triêu nhìn cô.
"Cố Lạc."
Anh chợt gọi tên cô, Cố Lạc ngẩng đầu, trong suốt không kịp đề phòng chống
lại tầm mắt của anh. Cố Lạc thu lại ánh mắt, bưng chậu nước đứng dậy, đi về phía phòng tắm.
"Em có thể tắm rửa ngủ lại." Thi Dạ Triêu ở sau lưng cô nói, Cố Lạc không để ý anh, đóng cửa phòng tắm.
Thi Dạ Triêu để cho cô tắm là vì buông lỏng tâm tình khẩn trương của cô, Cố Lạc ngâm mình nửa giờ, tâm tình không có được một chút cải thiện nào.
72 đúng là người cẩn thận, lại ở trong phòng tắm đều vì cô chuẩn bị xong tất cả vật phẩm hoàn toàn mới có thể dùng tới.
Thời điểm Cố Lạc
đứng ở trước kính sấy tóc trong lúc vô tình phát hiện chiếc khăn lông
mới treo trên giá, trong nháy mắt nhớ tới lần trước ở trong này xảy ra
một màn kia. Cô tốt bụng nghĩ cho anh bị thương, Thi Dạ Triêu ngược lại
giống như con sói muốn lột sạch cô, hai người đang lôi kéo giằng co, vị
mỹ nữ tóc vàng liền xông vào. . . . . .
Trong đầu lại thoáng qua lời nói của Nhan Hạ, trong lòng lại không khỏi trống không rồi.
Cô mặc áo tắm mới ra ngoài, Thi Dạ Triêu có lẽ đã ngủ thiếp đi. Cố Lạc
bưng thức ăn anh đã dùng qua, tắt đèn lớn chỉ để lại ánh sáng hơi yếu
của đèn nhỏ trên tường, rón rén lui