
ra ngoài.
Cố Lạc đi tới phòng của Lục Kya Việt, dáng vẻ 72 đang muốn đi, dựng ngón tay ý bảo cô im
lặng, thuận thế kéo cô thối lui ra bên ngoài: "Đứa bé hình như là cực kỳ mệt mỏi, mới vừa ngủ, yên tâm đi, đây là đứa trẻ kiên cường nhất tôi
từng gặp qua."
72 đã thay cô an ủi Lục Kya Việt, vậy cô đi an ủi người nào?
"Ve¬ra những ngày này đều không có ở đây Cố tiểu thư yên tâm." 72 liếc nhìn
đồng hồ, "Tôi phải đi, Evan làm phiền ngài chăm sóc."
Cố Lạc nhìn cửa phòng Lục Kya Việt một chút, "Phòng khác có thể ngủ không?"
72 mỉm cười, "Một phòng khách khác là phòng ngủ của Ve¬ra, đồ của cô ấy
vẫn còn, còn có một phòng khác để tạp vật chưa có dọn dẹp, xin lỗi, ngài chấp nhận một chút." Cô dừng một chút, nói: "Cái giường ở phòng Evan là mấy ngày trước mới đổi, yên tâm."
Yên tâm? Yên tâm cái gì? 72 liên tiếp bảo cô "yên tâm", mình có phần đang lo lắng cái gì sao?
Cô căn bản là quanh co lòng vòng nói cho cô biết, tối nay phải cùng người
khác cùng giường chung gối, cũng không cần chán ghét chuyện lúc trước
khi anh không có ở đây Ve¬ra đã trộm ngủ giường của anh, bởi vì hiện tại phòng của người nào đó đã đổi giường hoàn toàn mới, mà cô vẫn là người
phụ nữ đầu tiên ngủ ở trên chiếc giường này.
Chỉ sợ cô có chủ ý
khác, 72 vừa cùng cô nói chuyện vừa dẫn cô mang tới trước phòng ngủ Thi
Dạ Triêu, đẩy cô đi vào."Cố tiểu thư cũng mệt mỏi, sớm đi nghỉ ngơi."
Dứt lời đóng cửa phòng, Cố Lạc hướng về phía cửa buồn bực một lát, chấp
nhận đi đến trước giường Thi Dạ Triêu. Thời khắc đặc biệt này, cô không
có già mồm đến mức không tiếp nhận nổi chuyện cùng anh ngủ chung một
giường lớn, cô để ý là một chuyện khác.
Cố Lạc tiến lên trên
trước thăm dò nhiệt độ trên trán anh một chút, không nóng, sau đó mới
rón rén từ một bên kia lên giường. Cô mới vừa nằm xuống, một cánh tay
liền vắt ngang tới nắm cả hông của cô kéo cô đến trong ngực, Cố Lạc cả
kinh."Tôi quấy nhiễu đến anh?"
Thi Dạ Triêu một đôi con ngươi thâm sâu tràn đầy hài hước."Đây chính là em chủ động leo lên giường anh."
Cố Lạc không chịu được trừng mắt nhìn anh."Là tôi chủ động, thế nào, anh còn có lực chiến đấu?"
"Khiêu khích anh?" Thi Dạ Triêu nhíu mày, làm bộ muốn hôn cô.
"Đừng làm rộn Thi Dạ Triêu, anh là muốn chết ở trên giường phải hay không?"
Cố Lạc ngăn lại môi anh, giọng nói gần như là đang dụ dỗ một đứa bé bốc
đồng."Cẩn thận vết thương lại nứt ra, vậy tôi đã có thể mặc kệ anh."
Thi Dạ Triêu quả nhiên không hề náo nữa, hài hước không thấy, con mắt sắc
so mới vừa rồi càng thêm thâm trầm, nhìn Cố Lạc nhịp tim cũng nhanh mấy
nhịp.
"Em thích thay người khác đỡ súng như vậy sao?" Anh nhớ
không lầm, đây đã là lần thứ hai Cố Lạc thay anh đỡ súng, lần đầu tiên
chính là ở lễ đính hôn buồn cười của bọn họ.
Thi Dạ Triêu rốt
cuộc nói đến chuyện cô để ý này, Cố Lạc không biết đáp lại như thế nào,
có lúc đây là huấn luyện ra phản xạ có điều kiện, tỷ như cô thay Tác Nhĩ làm lá chắn. Cũng có chút thời điểm đây chẳng qua là một loại động tác
theo bản năng, tựa như Cố Doãn thay cô cản phát súng kia. Cố Doãn đối
với cô có tình cảm, mặc kệ là tình thân hay là tình yêu, nhưng đối với
một màn xảy ra ngày hôm nay, cô đến tột cùng là phản xạ có điều kiện hay là theo bản năng, bản thân Cố Lạc cũng là không dám xác định.
Nhưng trong lòng cô có một cái cân, cái cân nghiêng hướng về phía kia cô mơ hồ là có cảm giác.
"Nếu như lại có lần nữa, anh thật sự sẽ cảm thấy em là đối với anh có ý tứ rồi."
Thi Dạ Triêu trâng tráo nói, Cố Lạc tức giận đẩy anh ra lật người đưa lưng
về phía anh, "Nghĩ hay quá nhỉ, tôi không hi vọng anh mỗi lần bị tập
kích tôi đều vừa kéo ở đó."
Cô thuyết phục mình đó là bởi vì lúc
ấy vị trí Lục Kya Việt cách cô khá xa, theo vị trí của ba người lúc ấy,
nếu là đổi lại là Từ Ngao cũng sẽ lựa chọn bảo vệ người gần nhất.
Hai người trong lúc nhất thời cũng không nói nữa, lâu đến Cố Lạc cho là Thi Dạ Triêu đã ngủ, cô mới nhắm mắt lại cái đầu chôn sâu ở trong chăn, cắn chặt hàm răng không ức chế được phát run. Thi Dạ Triêu dĩ nhiên không
ngủ, cứ như vậy nhìn Cố Lạc, cảm thụ run rẩy rất nhỏ được chăn truyền
tới.
Không biết qua bao lâu, Thi Dạ Triêu sau lại ôm lấy cô, dán
lên thân thể gầy nhỏ của cô, bàn tay rất nhanh chen vào bàn tay cô, ép
buộc bàn tay của cô cùng mình đan xen. Từ cái nắm cái kia tay hình như
cảm nhận được nội tâm của cô đang cố gắng đè nén sợ hãi, Thi Dạ Triêu
cũng không có dùng ngôn từ an ủi cô nửa câu, chỉ là như vậy ôm cô, ôm
cô.
Cô sợ, là nếu Lục Kya Việt ở trước mắt cô gặp chuyện không
may, như vậy cả đời cô cũng sẽ không tha thứ cho mình thất trách không
có bảo vệ tốt con trai.
"Chuyện ngày hôm nay, nếu như Thi tiên
sinh hỏi tới ——" Cố Lạc vẫn là dáng vẻ mông muội, buồn buồn mở miệng:
"Thi Dạ Triêu, xem như tôi cầu xin anh, tôi không muốn làm cho bất kỳ
người nào biết Kya Kya tồn tại." Cô không muốn để Lục Kya Việt dính líu
đến cái thế giới đáng sợ này của bọn họ, chỉ muốn cho nó trải qua cuộc
sống bình thường lại an toàn.
Thi Dạ Triêu trầm mặc một hồi lâu, mới hỏi: "Lấy cái gì cầu xin anh?"