
gì.
======
Trác Thất và Khởi Linh cùng đến bệnh viện, thấy Tề
Phàm tiều tụy, nước mắt hai người rơi không ngừng.
“Hai người bị sao vậy, ai không biết lại cho là tớ mắc
bệnh nan y!”
Tề Phàm biết họ đau lòng vì cô, nhịn không khóc, nhưng
trong lòng cô cảm thấy ấm áp .
“Phi phi phi, ăn gở nói gở! Sao lại nói thế chứ! Ngày
nào cậu cũng vậy sẽ không ít người lo đâu! Từ lúc cậu kết hôn cùng Lạc Kì, đã
không một ngày yên tĩnh rồi!”
La Khởi Linh hận không thể vả miệng cô một phát, biết
ngay cô chả phun ra lời gì hay mà.
“Ha ha, cậu nói ăn gở nói gở gì chứ!”
“Ngày mai là có thể xuất viện sao? Có nên ở lại quan
sát thêm vài ngày không, sắc mặt cậu kém như vậy.”
“Không có việc gì, tớ không muốn ở lâu ở đây đâu,dì
Nguyệt Lan cũng nói có thể về nhà từ từ bồi bổ mà.”
“Tóm lại cậu không được miễn cưỡng bản thân mới tốt.”
Trác Thất lo lắng dặn dò.
Tuy Tề Phàm cười vô tâm vô phế, nhưng Trác Thất biết
khổ sở trong lòng cô.
Đây chính là cá tính của cô, dù có chuyện gì, đều tự
cô gánh vác. Ở lại bệnh viện, cô chỉ sợ mỗi ngày trôi qua cô ấy lại nhớ đến
sinh mệnh nhỏ bé kia.
“Được rồi, Thất nhi, yên tâm đi, cậu lắm miệng chả
khác gì mẹ tớ.”
“Tôi lắm miệng cũng chỉ muốn cô tốt thôi! Còn nữa, cậu
với Lạc Kỳ thật sự muốn chia tay?”
Tề Phàm nghe xong lời cô, rũ mắt xuống, nước mắt lại
kề cận với băng gạc nơi bàn tay.
“Ừ, nên chia tay thôi, thừa dịp bây giờ còn dễ chia,
không nên để tới khi khó rời, thế Thiên Ân phải làm sao bây giờ?”
“Phàm Phàm……”
Khởi Linh cùng Trác Thất nhìn nhau không nói gì, thở
dài.
“Hai cậu sao thế này chứ, trước kia tớ muốn kết hôn
với anh ta, tất cả đều một trăm hai mươi lần không đồng ý, giờ muốn ly hôn, hai
người lại vẻ mặt không ủng hộ, hai người như vậy, tớ rất khó xử đó nghen!”
“Hai chúng tôi cũng khó xử mà, lúc trước cậu kết hôn
với anh ta, chúng tôi sợ cậu bị thương tổn; Hiện tại cậu muốn ly hôn với anh
ta, bọn tôi vẫn sợ cậu bị thương tổn, thật không biết kiếp trước cậu thiếu anh
ta cái gì, kiếp này phải đau lòng vì anh ta vậy!”
La Khởi Linh đỏ hồng mắt, cho canh gà vào bát, đưa cho
Tề Phàm.
“Ly hôn cũng không phải không tốt a, trời cũng không
phụ lòng người đâu, chắc tớ cũng không phải bi thương suốt.”
“Ly hôn, anh ấy có thể cùng người anh âu yếm một chỗ,
tớ cũng có cơ hội tìm được người yêu tớ. Chỉ cần tớ buông tay thì hai người còn
có thể hạnh phúc, tớ tội gì phải liều mình dây dưa.”
“Giờ tớ chỉ cảm thấy, tớ có lỗi với Thiên Ân, nó mới
là người phải chịu thương tổn lớn nhất của cái hôn nhân giả này. Tớ có lỗi với
nó lắm, không biết lấy mặt gì để gặp nó đây.”
Trác Thất luôn không nói nhiều lắm, nhưng khó chịu
trong lòng lại không biết nên nói gì, chỉ có thể ở trong lòng mặc niệm:“Phàm
Phàm, cậu nhất định phải hạnh phúc đấy!”
======
Một tuần sau, dưới sự đốc thúc của Tề Phàm, thủ tục ly
hôn kết thúc, cô và Lạc Kì lại khôi phục tình trạng độc thân.
Tề Phàm trở lại Lạc gia thu thập đồ đạc, đúng lúc Lạc
Kì ở nhà.
Tề Phàm đưa ra hiệp nghị lúc trước, mỉm cười nhìn quy
tắc chi tiết trên đó, cô viết phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, làm theo
tam tòng tứ đức, lại nhớ tới cái nhíu mày xấu xa của Lạc Kì.
Tất cả, giống như mới là ngày hôm qua.
Cô xé nát tờ giấy hiệp nghị đó từ đầu tới cuối
Lạc Kì cũng không có một câu.
Tề Phàm ra khỏi phòng anh, nhìn đôi mắt bà Lạc đã khóc
tới hồng, cắn môi muốn cười lại cười không nổi.
“Dì à……”
“Phàm Phàm, con đây là ở dùng đao đâm vào tâm mẹ à! Mẹ
biết, con có điều khó nói với Lạc Kì, mẹ không làm khó dễ con. Con chia tay với
Lạc Kì, con vẫn là con gái ngoan của mẹ, con vẫn cứ gọi ta một tiếng mẹ đi,
nha!”
“Mẹ……” Tề Phàm bổ nhào vào lòng bà Lạc, cô biết, hai
vị Lạc gia thật tâm đối tốt với cô, rời khỏi Lạc gia, cô cũng thập phần luyến
tiếc bọn họ.
“Như vậy mới ngoan.”
Đau lòng vỗ về mặt cô, Tề Phàm cùng Lạc Kì, rốt cuộc
vẫn là thiếu một chút duyên phận.
Bà Lạc trong lòng cảm thấy thua thiệt cho Tề Phàm, nếu
không phải bà một lòng thúc đẩy bọn họ, Tề Phàm, cũng sẽ không bị thương tổn
như vậy.
“Mẹ, con đi rồi, mẹ cùng ba, phải chú ý đến thân thể.
Còn nữa, Thiên Ân, phiền ba mẹ chiếu cố cho nó.”
“Thiên Ân con cứ yên tâm, nó là tôn tử của chúng ta,
chúng ta nhất định sẽ chăm sóc nó tốt. Con đấy, một người bên ngoài, phải chăm
sóc mình cho tốt. Con phải thường xuyên trở về đấy, gặp Thiên Ân, mẹ chuẩn bị
đồ ăn ngon cho con.”
“Cám ơn mẹ.”
“Nha đầu ngốc, đã là mẹ, phải nói cảm ơn gì chứ.”
Tề Phàm quay đầu lại nhìn Lạc Kì một cái, cuối cùng
anh vẫn là không nói gì.
Vừa ra khỏi Lạc gia, anh lại lao tới đuổi theo cô.
“Anh đưa em về!”
Không cự tuyệt, cô lên xe anh.
“Phàm Phàm, anh còn tài cán làm chút gì cho em không?”
Lạc Kì một đường không tiếng động, đến khi cô ở dưới
lầu, mới rốt cục nhẫn không được nói ra.
“Hợp đồng của em với Gia Thượng còn nửa năm, anh cho
nghỉ nửa năm đã, em muốn mang Thiên Ân đi gặp ba mẹ em.”
“Nghỉ thì có thể, nhưng không thể lâu như vậy, hai
tháng đi.” Anh không thể lâu như vậy mà không nhìn thấy cô!
“Cám ơn.”
“Phàm Phàm……”
“Anh vẫn nên gọi em là Tề Phàm