80s toys - Atari. I still have
Long Thái Tử Báo Ân

Long Thái Tử Báo Ân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323303

Bình chọn: 8.5.00/10/330 lượt.

ung hăng liếc Chu Bách Đình một cái,

sau đó gãi gãi đầu, phẫn nộ nhìn Chu Tích Quân nói: “Chuyện này có kêu

ta cũng vô dụng thôi, có kêu thì lực cũng có hạn. Nếu không thì chờ cha

ta trở về đã ta sẽ nói với ông sau” Vương giáo sư chỉ cần nói tuỳ tiện

một câu bằng cả cô nói vạn câu, nói gì thì nói, tuổi cô còn quá nhỏ ha.

“Có những lời của cô vậy là được rồi” Chu Tích Quân rất khách khí

nói. Còn Chu Bách Đình thì lại khác, “Nhưng nhóm lão gia nhà cậu đều gác bút hết rồi mà?”

Vương Bồi liếc cô nàng một cái: “Cũng không hẳn là gác, nhưng cha

người ta bây giờ chỉ làm từ thiện thôi, tất cả các tác phẩm mới đều đem

tặng hết”

Chu Bách Đình gầm gừ: “Được lắm, được lắm, lão gia nhà cậu ghê gớm

thật đấy. Thế nhiều lắm trước đây…” Cô nàng nhịn không được nhìn lướt

qua Chu Tích Quân, sau đó bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Mọi chuyện nói xong đều tốt đẹp, không khí nói chuyện cũng thoải mái

hơn nhiều. Chu Tích Quân quả là người biết nắm giữ cục diện cực kỳ

tuyệt, đem lại cho mọi người bầu không khí rất tốt, vừa không cố ý khen

hay chê nhưng mỗi một câu lại cực kỳ nhún nhường, người nghe thì cứ như

nở từng khúc ruột, vô cùng thoải mái.

Là chủ nhà, tất nhiên sẽ mời hai vị khách ở lại ăn cơm rồi. Nhưng Chu Bách Đình cũng tới nhanh quá làm cho Vương Bồi mới sáng sớm rời giường

phải cùng nhau thu dọn gọn gàng trong phòng, trong tủ lạnh các thứ cũng

không có, vì thế chỉ có cách là đi ăn bên ngoài. Cũng may là trấn nhỏ

nhưng tiệm cơm thì nhiều, Vương Bồi gọi điện đặt một bàn rồi dẫn hai anh em họ Chu cùng đi bộ đến.

Lúc ra khỏi cửa mới nhớ tới Ngao Du, tý anh ta trở về ăn cơm trưa mà

không thấy người thì chắc lo lắng lắm đây, nói không chừng còn phát giận lên ấy chứ! Nghĩ tới đây, Vương Bồi bỗng cảm thấy có chút kỳ quái, chú

nhóc này, tự dưng lại biến thành một đứa bé nuôi trong nhà không khác

lắm. Đến kết hôn cô còn chưa nữa mà, thế mà đã nuôi trẻ con rồi.

Định gọi điện cho anh ta thì mới nhớ đến cả điện thoại anh ta cũng

không có, vì vậy Vương Bồi chỉ còn cách để lại vài chữ trên tủ lạnh, báo cho anh ta đến tiệm cơm tìm cô.

Ba người vừa mới ngồi xuống thì di động của Vương Bồi vang lên, vừa

nhấc máy nghe thì thấy giọng Ngao Du ấm ức lại kèm theo tức giận: “Sao

cô không ở nhà hả? Ta…ta đói lắm rồi. Cô còn khoá cả cửa nữa..”

Cho dù có khoá cửa đi chăng nữa thì sao ngăn được anh ta. À mà sao anh ta lại biết số điện thoại của cô nhỉ?

Lúc Vương Bồi trả lời điện thoại thì Chu Bách Đình vẫn cười hì hì nhìn cô, chờ cô nói xong mới hỏi luôn: “Là soái ca kia sao?”

Vương Bồi bất đắc dĩ lộ vẻ buồn bực bảo: “Cũng chính là chẳng có quán nào nhận coi trẻ, chú nhóc chết tiệt kia, khó đón quá. Tý nữa cậu sẽ

biết” Nói xong lại cố dặn cô chủ quán Tiếu làm món ăn, “Nhớ làm hai đĩa

thịt kho tàu nhé”.

Không bao lâu Ngao Du chạy đến, lúc này cũng ăn mặc khá chỉnh tề, áo

bỏ trong quần là ủi phẳng phiu, chẳng qua là do đi quá nhanh nên khuôn

mặt có chút đỏ ửng, ánh mắt mêng mông, lúc tiến vào quán mắt cứ nhìn

chăm chú cả vào Vương Bồi, “Cô ra khỏi cửa sao không bảo ta một tiếng đi đón hả?”

“Không phải là anh đi bơi sao?” Vương Bồi nhặt đũa lên gắp một ít

chanh bỏ vào miệng, chẳng quan tâm bảo, “Tôi tìm thế nào được anh. À

đúng rồi, anh làm sao biết số điện thoại của tôi vậy?”

Anh ta bỗng sửng sốt một lúc rồi đáp: “Ta hỏi dì nha” Nói xong lại

rất vui nhìn phía Chu Bách Đình cười cười, cao hứng nói tiếp, “Cô đến

lúc nào vậy? Sao không bảo trước cho ta một tiếng, ta mà biết sớm cũng

sẽ không đi bơi nữa”

Tiểu sắc quỷ này, nói chuyện với người đẹp có khác, lúc nào cũng cao hứng.

Nhưng thái độ của anh ta với Chu Tích Quân thì lại khác, không nhiệt

tình, chỉ chào hỏi bình thường, không vui, không giận, nhưng rõ ràng

thấy thiếu hứng thú. Chu Tích Quân thì biết rõ ý của anh ta nhưng vẫn

cùng anh ta cười cười nói nói.

Trong đầu Vương Bồi đều muốn phá ra cười, chú nhóc này thật là, cái

gì cũng viết hết lên mặt. Một tên xinh đẹp như thế, lại là đứa bé ngốc

nghếch, không biết lớn lên trong hoàn cảnh nào mà sống cho đến ngần này

tuổi đây?

Ngao Du nhìn thấy hai đĩa sườn trên tay người chủ quán bưng ra thì vô cùng cao hứng, vừa động chiếc đũa vào vừa nói oán giận là không thể ăn. Nói xong thì nhìn về phía Vương Bồi giống như đang chờ cô nói điều gì

đó. Lúc Vương Bồi trừng mắt liếc anh ta một cái rồi sau đó không thèm để ý đến anh ta nữa thì Ngao Du rầu rĩ không vui lại gắp mấy gắp.

Trong lúc đó Chu tích Quân vẫn nói chuyện cùng Vương Bồi, Ngao Du thì hung hăng nhìn anh xem ra thì mất hứng. Chu Bách Đình nhịn không được

bảo anh ta: “Ngao Du, sao anh cứ nhìn anh của tôi chằm chằm vậy? Chả nhẽ lại ghen tỵ?”

Ngao Du chán nản bảo: “Ai cho hắn cứ nói chuyện với bạn gái của ta thế”

Một câu nói này của anh ta làm vài người trong phòng ngẩn cả người.

Vương Bồi mất cả nửa ngày cũng không tỉnh lại được. Còn Chu Bách Đình

thì cười đến nỗi không kìm lại được, chỉ vào Vương Bồi nói cũng nói

không xong: “Cậu….cậu….Bạn gái…ha ha..ha ha…ha ha… Bồi Bồi..”

Chu Tích Quân cũng hơi hơi cười, bộ dạng lúc cười mặt mày đều nhếch lê