
nỡ dời mắt.
Trái tim lại trở nên đau đớn, nàng tưởng rằng, khi gặp lại hắn, trái
tim sẽ thật bình thản, thế nhưng dù không muốn, trái tim nàng vẫn không
nhịn được mà đau đớn, giống như có thứ gì tiến vào đáy lòng, siết chặt
từng vòng từng vòng quanh tim nàng. Hít một hơi, âm thầm niệm trong đầu, hãy bình tĩnh, hãy bình tĩnh.
“Sư phụ!” vẻ mặt Cố Thiên Phàm biến sắc, có hơi sợ hãi “Tiểu Anh không phải cố ý xông vào! Nàng ấy chỉ là…”
Thế nhưng hắn lại không nhìn Cố Thiên pHàm, chỉ nhìn chằm chằm Anh Lạc, nói nhỏ “Đã lâu không gặp!”
“Phải….” Anh Lạc chậm rãi gật đầu, mới có ba ngày, mà như đã cách mấy đời rồi. Trong lòng đắng cay chua ngọt, vị gì cũng có! Lại nhất thời
không biết nói từ đâu.
Cố Thiên Phàm thì hai mắt tỏa sáng “Sư phụ, người biết Tiểu Anh?”
Mộ Tử Hân giống như lúc này mới nhìn thấy hắn, nhẹ nhàng nói: “Thiên
Phàm, nếu con quá rảnh rỗi….” Ánh mắt hơi híp lại “Vậy quét sân này thêm lần nữa đi! Không được dùng tiên pháp!” Hắn nhẹ nhàng nói thêm một câu.
“Hả?!” Cố Thiên Phàm sửng sốt, nhìn quanh cái sân lớn “Cả sân! Sư
phụ, con có quét đến tối cũng không quét xong đâu! Giảm phân nửa được
không?”
Mộ Tử Hân không đáp, chỉ là quay đầu, bình tĩnh nhìn hắn nhưng lại
tỏa ra sự áp bách không cho phép cự tuyệt. Thiên Phàm chợt thấy lạnh cả
người, yếu ớt dạ một tiếng, xoay người về phòng lấy chổi,vừa đi vừa
không quên nháy mắt với Anh Lạc.
Anh Lạc hít vào thật sâu, kéo về tâm thần mới bị Cố Thiên Phàm làm cho loạn xạ cả lên.
“Thượng tiên, đây là Lục hoa mà quý phái cần!” Nàng đưa bó lớn Lục
hoa trong tay ra “Hoa đã đưa đến, ta cũng nên cáo từ!” Không có gì, mọi
chuyện đều đã qua! Nàng rất tỉnh táo! Nàng không còn ôm loại ảo tưởng
này nữa, mặc dù khi nhìn thấy hắn, cũng sẽ không ngu ngốc mà té ngã đ6u.
Mộ Tử Hân cau mày, đối với biểu hiện của nàng hơi không vui, nhìn hoa trong tay nàng, cũng không vội đón lấy, chỉ nhàn nhạt nói “Lục hoa này
không nhiễm phàm trần, ta không thể chạm vào, mong rằng cô nương có thể
theo ta một chuyến, tự mình đưa vào hậu đường, có được không?”
Lời hắn nói rất có lý, Anh Lạc không thể làm gì khác “Mời Thượng tiên dẫn đường!”
“Gọi ta Bạch Trúc được rồi!” Hắn lại lộ ra nụ cười rực rỡ như ánh nắng, lùi một bước “Mời!”
Anh Lạc cầm chặt Lục hoa trong tay, cố gắng thu hồi tầm mắt từ trên
người hắn về, nụ cười quá mức thiện ý luôn có thể đầu độc người. Nàng
không thấy gì cả, không thấy gì cả!
Tích Ức điện rất lớn, trên tường tỏa ra những tia sáng kì lạ, Anh Lạc theo sát hắn, nhưng vẫn duy trì khoảng cách hai bước chân. Không quá
gần, cũng không quá xa.
“Cô nương lần đầu tới Bạch Mộ sao?” Có thể do quá nhàm chán, Mộ Tử Hân lơ đãng nói.
“Đúng vậy.” Anh Lạc nhẹ giọng đáp, tỏ ý không muốn nói chuyện.
Đáng tiếc đối phương lại tỏ ra không hiểu ” Vậy cô thấy Bạch Mộ thế nào?” Mộ Tử Hân tiếp tục hỏi.
“Tiên sơn phúc địa*!”
(*tiên sơn phúc địa: ý nói vùng đất thần tiên, có nhiều phúc đức)
“Ồ!” Hắn cười càng sâu “So với Thần sơn thì sao?”
“Mỗi chỗ…đều có chỗ tốt!” Anh Lạc vẫn cúi đầu, vừa đi vừa nhìn giày, thỉnh thoảng, lại nhét vào miệng một viên kẹo.
“Phải không?” Hắn xoay người nhìn nàng “Ta lại cảm thấy Bạch Mộ ta
dường như tốt hơn, ta từ nhỏ lớn lên ở đây, mỗi một loài hoa, ngọn cỏ,
ta đều biết rõ. Có nhiều thứ gắn bó đã lâu nên liền sinh ra sự thân
thuộc. Đó là lí do mà bất cứ nơi nào khác đều có vẻ kém hơn. Cô nghĩ
sao?”
“À….” Sự thân thuộc sao? Loại cảm giác này, nàng chưa từng có, tất nhiên không rõ.
“Nếu như cô ở nơi này lâu, nhất định cũng sẽ có cảm giác như ta!”
“Vậy….sao?” Nàng tiếp tục ăn kẹo ngọt, sao hôm nay kẹo ngọt lại không được ngọt như trước vậy! Nghĩ vậy, nàng lại càng nhanh tay lấy một viên khác.
“Cô thích ăn ngọt sao?”
Hôm nay người này nói nhiều thật, rõ ràng lần trước hắn không nhiều
lời như thế “Coi như thế đi!” Nàng ngoài ăn kẹo ngọt như đồ ăn vặt ra
thì không hề chạm qua thứ khác.
“Ăn ngon không?” Hắn làm như rất có hứng thú với nó, đột nhiên cúi người nhìn chằm chằm kẹo ngọt trong tay nàng.
Anh Lạc giật mình, kẹo ngọt sắp đưa vào miệng lại ngừng lại giữa
chừng, nhìn hắn đột nhiên kề sát mặt vào khiến nàng ngây người “À….cũng
ngon!”
“Thật không?” Hắn nhìn kẹo ngọt trong tay nàng, đột nhiên đưa tay đoạt mất, nhét vào miệng mình “Ừ….Đúng là ăn cũng ngon !”
Khóe miệng nàng co quắp, Anh Lạc bất đắc dĩ ” Kẹo kia…” Nàng đã cắn rồi!
“Cái gì?” Hắn quay đầu nhìn nàng
“Không có…không có gì!” Không phải chỉ là kẹo ngọt thôi sao? Nàng còn một túi lận, nàng cho được mà! Đưa tay sờ túi bên người nhưng lại không thấy đâu, túi đã đột nhiên bay vào trong tay người phía trước “Thượng
tiên…này…là túi của ta!”
“Ta biết!” Người nào đó chiếm đồ của người ta, lại vẫn đúng lý hợp
tình nói “Một viên thật sự ăn không rõ vị lắm, ta lấy thêm mấy viên
nhé?”
Nàng có thể nói không sao? Cả túi đều ở trong tay huynh rồi. Mà đó cũng không phải mấy viên đâu!
“Đồ ngọt ăn nhiều quá không tốt đâu!” Hắn sờ sờ cái túi trong tay,
cũng không vội vã lấy một viên kẹo bên trong, ngược lại, nhét túi vào
ngực.
Đây là ngang nhiên chiếm đoạt, ngang n