
à giật giật, đánh giá Anh Lạc hồi lâu như
muốn xác định rằng nàng chắc chắn không qua được, mới đành gọi kiếm của
mình ra: “Ta tiễn cô một đoạn!”
“Đa tạ!” Nắm chặc Lục hoa trong tay, Anh Lạc giẫm lên thanh kiếm kia, bay về phía đối diện của vách núi. Chỉ trong chớp mắt, nàng đã đứng ở
tiền viện của Tích Ức điện.
Kiếm tốt thật, không hổ là phối kiếm của Chưởng môn, bay cũng bay
nhanh hơn, Anh Lạc nghĩ thầm, nàng động đậy chân, định bước xuống. Đột
nhiên nàng dừng lại, đôi mắt láo liên một vòng rồi trở về nhìn về phía
chuôi kiếm. Nàng lập tức giẫm mạnh lên, rồi ước lượng bằng gót chân khắp chuôi kiếm, lúc này mới bước xuống.
Vừa mới bước xuống đất, kiếm kia đã tự động bay trở lại phía đối
diện, Anh Lạc nhìn thanh kiếm kia biến mất, lúc này mới thỏa mãn thu hồi tầm mắt, cảm thán “Kiếm tốt thật!”
“Ai vậy?” Một giọng nói mang theo sự nghi ngờ vang lên từ sau lưng khiến Anh Lạc hụt chân, suýt chút là ngã.
Nàng có tật giật mình mở miệng “Ta không phải cố ý….” Nàng không cố ý, chỉ cố tình thôi.
“Tiểu Anh!” Một tiếng kinh hô vui mừng, trước mặt chợt xuất hiện một
gương mặt tươi cười, hai cánh tay lập tức bị túm chặt đến đau nhức, đây
là hậu quả do nàng làm việc xấu sao?
“Tiểu Anh,sao lại là cô? Cô làm ta lo lắng chết đi được, ngày đó sau
khi thoát hiểm, ta còn tìm cô khắp nơi, ta tưởng cô….Haiz! Không sao là
tốt rồi, không sao là tốt rồi!” Nụ cười của người đằng trước càng thềm
chói mắt, nắm chặt hai tay Anh Lạc, lắc điên cuồng.
Anh Lạc chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện một đống ngôi sao sáng, vất
vả lắm mới làm cho mình bình tĩnh lại, cẩn thận đánh giá mới mở miệng
“Cố…Thiên Phàm?”
“Là ta, là ta,là ta nè!” Khóe miệng hắn đã kéo rộng đến sau ót luôn
rồi, hắn vui đến nỗi chỉ còn kém chưa nhảy tới nhảy lui ở đây, nhưng tay đang nắm lấy tay nàng vẫn không có ý buông ra “Ngày đó cô làm sao thoát hiểm? Ta tìm cô khắp nơi!”
“Ta….đi trước rồi, cho nên….” Anh Lạc cười ha hả, khéo léo thầm giựt tay ra khỏi tay hắn, túm chặt quá, có hơi đau đó!
“Cái gì!” Hắn la làng một tiếng, cánh tay vừa mới bị để xuống ngay
lập tức lại túm lấy tay nàng, Anh Lạc khẽ cắn răng, nàng nhịn!
“Cô vậy mà dám đi trước, thật không biết suy nghĩ! Đi cũng không nói
với ta một tiếng, hại ta lo lắng không công cho cô mấy ngày! Còn tưởng
cô bị….” Hắn nhíu mày, oán niệm nói “Nếu không phải sư phụ không cho
phép, ta đã mấy lần muốn về Dao Trì tìm cô!”
“Ta…” Anh Lạc nhất thời không biết giải thích từ đâu.
“Hừ! Sau này còn dám lén chuồn đi…” Hắn tức giận đến mức muốn phun lửa “Coi chừng ta đánh cô đó!”
Anh Lạc bất đắc dĩ, đệ tử Bạch Mộ, ai cũng gà mẹ* như hắn vậy sao? Rõ ràng vị Chưởng môn kia rất lãnh đạm mà! “Ta không phải là…”
(*gà mẹ: hay lo lắng, bảo vệ cho người khác)
“Không phải cái gì?” Hắn không cho nàng có cơ hội mở mồm “Cho dù là
sống hay chết, cũng phải báo tin đàng hoàng chứ! Âm thầm mất tích, thật
quá đáng!”
“Thật xin lỗi!” Anh Lạc thật thành khẩn, thật thành khẩn cúi đầu, nếu không nhận lỗi, e là hắn sẽ nói mãi không ngừng mất.
Quả nhiên sắc mặt Cố Thiên Phàm lúc này mới hòa hoãn một ít “Được rồi được rồi, biết sai là tốt! Yên tâm, ta sẽ không bỏ mặc cô, sau này ta
còn bảo vệ cô nữa!” Hắn cười ha ha, đập tay bộp bộp lên vai nàng.
Anh Lạc chân lảo đảo, miễn cưỡng đứng vững, khóe miệng hơi co quắp, mệt mỏi lau đi giọt mồ hôi trên trán “Cám ơn….cám ơn!”
“Không cần khách khí!” Cố Thiên Phàm ha ha cười, lại giống như nghĩ đến chuyện gì, “Đúng rồi, sao cô lại ở đây?”
“Ta….”
Nàng vừa muốn trả lời lại thấy vẻ mặt hắn biến sắc “Nguy rồi! Sư phụ
ban nãy nói sẽ có người tới, không lẽ là ngươi?” Quay đầu nhìn Anh Lạc,
vẻ mặt gấp gáp “Cô, con nhỏ ngu ngốc này, nhất định là đến tìm ta báo
bình an đúng không? Haizz! Tích Ức điện lúc này không thể vào được, cô
không biết sao? Sư phụ mà biết thì còn không sao, nếu bị sư bá biết, cô
chết chắc!”
Thật xin lỗi, phải nói cho hắn biết thôi.
“Ta là….”
“Đi mau đi mau!” Hắn lại cứ gấp gáp đẩy nàng đi “Mấy ngày nữa lại đến tìm ta! Sư phụ nói sắp tới sẽ có người của Thần sơn đến đưa thuốc, Bạch Mộ giờ có rất nhiều người, cô chỉ cần không ngây thơ bị lừa bắt đi là
được rồi!”
“Ta không phải là…”
“Ủa? Sao cô cầm nguyên bó hoa vậy? Tặng ta hả?” Vẻ mặt hắn đột nhiên
đỏ lên, ngay lập tức vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc lại “Tiểu Anh! Ta đã
có….tiểu sư muội rồi, với lại….ta cũng không thích loại hoa kì quái thế
này!”
Ặc! Nếu như giờ nàng đang uống trà, nhất định sẽ sặc phun ra mất. Vụ gì…vụ gì vậy trời?
“Aizz! Không nói nhiều với cô nữa, cô đi mau đi mau!” Chưa kịp nói gì hắn đã đẩy người ra ngoài.
“Ta không phải tới tìm huynh!” Anh Lạc cuối cùng cũng hất tay hắn ra, cẩn thận không để hắn đụng phải hoa trong tay.
“Hả?” Hắn sửng sốt “Không đến tìm ta, vậy cô tới Bạch Mộ làm chi?”
Anh Lạc định giải thích, lại có một giọng nói khác nói trước.
“Tất nhiên là đến cứu người!” Từ đằng trước xuất hiện một bóng
người, cả thân áo trắng, vẫn không nhiễm chút bụi trần nào, vẻ mặt cười
khẽ kia tựa như gió tựa như mây. Bóng dáng xuất trần siêu phàm như thế,
bất kì ai cũng không