
hủ được hơi nín thở.
Nàng nhìn câu ngọc trong tay một lúc lâu, hơi do dự, hình như không hiểu ý của hắn lắm.
Một lúc lâu sau!
“Trúc tử ca ca tặng ta?”
“Ừ!”
“Tốt lắm!” Nàng thu vào trong túi, vừa bỏ vào vừa nở nụ cười ngọt ngào.
Hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc buông tay nàng ra, cúi
nhìn nàng, nhẹ nhàng nói “Ta không phải là Trúc tử ca ca, tên ta là Mộ
Tử Hân, muội phải nhớ kĩ đó!”
“Ừ!” Nàng gật đầu đáp, xoay người bò lên Hỏa Phượng, mở miệng lại vẫn gọi hắn bằng cái tên kia “Trúc tử ca ca, hẹn gặp lại!”
Hắn không khỏi bật cười, nghĩ lại, thôi thôi, nàng muốn gọi thì cứ để nàng gọi đi! Hắn cười nhạt phất tay, nhìn bóng dáng nàng biến mất ở
cuối chân trời, khóe miệng vừa nhịn xuống lại hơi nhếch lên, trong lòng
vô cùng ngọt ngào, đột nhiên rất mong đợi lần tiếp theo nhìn thấy nàng,
đến lúc đó, hắn nhất định phải hỏi tên nàng, đến lúc đó, hắn nhất định
không để nàng rời đi, đến lúc đó, nàng sẽ làm bạn bên hắn cả đời.
Thế nhưng hắn lại không đoán được, lần từ biệt này đã khiến hắn chờ
đợi một ngàn năm. Một ngàn năm này, hắn tìm khắp mọi ngóc ngách trên thế gian, lật từng tấc đất, tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng nàng, hắn học
tất cả các loại phép tiên, muốn tìm khí tức của nàng, nhưng cũng không
thấy chút tung tích nào. Mọi chuyện hôm đó, cô bé với nét mặt tươi cười, quần áo dính bùn, tất cả chỉ như ảo giác của một mình hắn.
Cho đến Dao Trì tiên hội năm đó, hắn lại lần nữa cảm nhận được hơi
thở của Nguyệt câu ngọc, cứu nàng lên từ Bích Lạc. Cơ hồ là ngay cái
nhìn đầu tiên, hắn đã nhận ra nàng. Kiềm nén sự mừng rỡ nơi đáy lòng,
hắn thật muốn ôm chặt nàng vào lòng, muốn khiến cho nàng không còn cách
nào có thể rời xa hắn nữa, càng muốn hỏi nàng những năm nay nàng rốt
cuộc đã ở đâu.
Chỉ là…khi nàng đưa mắt nhìn hắn, trong đôi mắt ấy, hoàn toàn là sự xa lạ.
“Ta tên là Anh Lạc!”
Nàng rốt cuộc nói cho hắn biết tên của nàng, trong đôi mắt kia lại
lóe lên những thần sắc mà hắn chưa từng thấy bao giờ, ăn nói cẩn trọng,
như cô đơn, lại như tự ti.
Trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy đau lòng, hắn nói với nàng, gọi hắn
là Bạch Trúc. Hắn muốn tìm trong đôi mắt ấy, một chút gì đó quen thuộc
thôi cũng được, muốn cho nàng biết, hắn chính là Trúc tử ca ca mà ngàn
năm trước nàng đã cứu giúp.
Thế nhưng…không hề có, trong đôi mắt nàng, chỉ có xa lạ,không có chút gợn sóng nào.
Rơi xuống Dao Trì, chúng tiên bị vây khốn, hắn tất nhiên nghĩa bất
dung từ* đi cứu giúp. Không ngờ người đến báo tin lại là nàng, theo nàng vào Bích Lạc, nàng kể chuyện về mình, hắn lẳng lặng nghe. Chuyện ở Thần sơn, về Tôn chủ, về những người trong Thần sơn, chỉ là…không có hắn.
(*nghĩa bất dung từ: làm việc nghĩa không thể chối từ)
Trong mắt nàng có nồng đậm cảm giác tự ti, cảm giác ấy đậm đến nỗi,
nụ cười của nàng không còn hàm chứa sự ngọt ngào như vốn dĩ nữa. Nàng
hơi e lẹ đưa Lục hoa cho hắn, hắn tiếp nhận, lại không thể tìm thấy thứ
mình muốn trong mắt nàng.
Lục hoa đính ước! Thứ nàng muốn chỉ là một loại lệ thuộc, đó bản năng khi sự tự ti đã bị ép đến quá sâu. Đó không giống tâm tình của hắn khi
đưa câu ngọc cho nàng, trong lòng nàng không hề có hắn.
Hắn quả thật hơi hoang mang, chẳng lẽ, ước định ngàn năm trước, chỉ có hắn để trong lòng sao?
Cho đến khi nàng dùng thân phá trận, máu nhuộm Dao Trì, hắn lại phải
đi Lục giới cứu mọi người, đoạn trò chuyện vốn chỉ muốn ứng phó với sư
huynh, lại khiến nàng tin là thật. Trong phút chốc nhìn nàng mỉm cười
lấy đi Lục hoa từ trong tay mình, hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ.
Hắn cần gì phải để ý những chuyện trong quá khứ kia, quan trọng
là…nàng trước mắt hắn đây, cho dù nàng không nhớ rõ thì đã sao, quan
trọng là…nàng đang ở ngay trước mắt hắn.
Chỉ là, hắn tỉnh ngộ quá muộn, nàng đã không còn tin tưởng hắn nữa.
Không sao, bọn họ có thời gian vĩnh hằng, hắn có thể từ từ khiến nàng tin tưởng hắn.
Khí trời giữa hạ, ánh nắng mặt trời bỏng rát trải đầy cả vùng, không
khí trong rừng an tĩnh đến dị thường, nhìn khắp bốn phía, ngay cả một
con thú nhỏ cũng không có. Từ xa, lại thấy có hai bóng dáng một xanh một trắng đang đi tới, người đi trước là một ông lão, khoảng năm sáu chục
tuổi, râu mép hoa râm, người đi phía sau là một thiếu niên khoảng mười
mấy tuổi, bộ dạng tuy không phải thuộc loại đẹp xuất sắc, nhưng cũng rất tinh xảo nhỏ nhắn, đôi mắt to linh động, lúc nào cũng lấp lánh.
“Cháu nói xem, cháu nói xem, có đúng không chứ?” Ông lão quay đầu lại, la lớn.
“Dạ đúng dạ đúng!” Thiếu niên gật đầu lia lịa, chỉ là khóe miệng đang run rẩy một cách quái dị.
“Đúng không, cháu cũng nói như vậy! Ta biết mà ta biết mà!” Ông lão
tiếp tục nói đến nước miếng tung bay “Bò của ta á, không phải ta bốc
phét, là loại ngàn dặm mới có một con như thế, bò đực trong thôn chúng
ta, ít nhiều cũng khoảng hai mươi con, chỉ có con bò nhà ta đây được mọi người xem là khỏe nhất, ngày thường nếu không phải ta trông coi kĩ
lưỡng, nó đã bị người ta bắt đi mất!”
“Quả thật…là một con bò tốt!” Thiếu niên bên cạnh gật mạnh đầu, khóe miệng lại co giật thêm hai cái.
“Ha ha!” Ôn