
, đến cuối tháng rồi… Tô Thiên Thiên gật đầu
một cái, thời gian này hình như bộ Tài vụ lúc nào cũng bận rộn, tháng trước cô
đến đúng vào thời điểm này, mang đến cho Ninh Xuyên một đống phiền toái, tháng
này lúc này, cô lại chạy thẳng, nghĩ thế nào cũng thấy cô làm vậy thực có lỗi
với anh ta!
“Người đàn ông hoàng kim của công ty chúng ta, ai cũng
chùn bước cả!” Âu Dương nuốt một miếng cơm, nói, “Ninh Xuyên tuổi cũng không
ít, mặc dù gia đình không có gì ghê gớm, chẳng qua điều kiện bản thân cũng khá
tốt, nhưng anh ta làm việc thục mạng như vậy, áp lực cũng không nhỏ đâu.”
“Tôi cũng khiến người ta chùn bước sao?” Ôn Nhược Hà
có hơi bị đả kích.
“Tổng giám, anh là làm cho người ta nhìn mà sợ... à
không, nhìn mà kính nể!” Âu Dương nghiêm túc cải chính.
“Aiz!” Diệp Khinh Chu đổi chủ đề, “Tôi nghe nói hôm
trước tổng giám Ninh còn mang theo một đứa bé đến công ty?”
“Cậu còn quan tâm đến mấy cái tin vớ vẩn ấy à…” Âu
Dương bĩu môi, “Nghe nói là cháu ngoại anh ta…”
Ôn Nhược Hà không có hứng thú gì với việc buôn dưa,
chỉ cười nói với Tô Thiên Thiên, “Đã quen với công việc chưa?”
“Dạ rồi….” Tô Thiên Thiên mặc dù không đáp lại lời của
chị họ và Diệp Khinh Chu, đầu lưỡi thì trả lời Ôn Nhược Hà, trong lòng đã bắt
đầu nhớ đến Bối Bối, may mà Ninh San cũng đã về, chắc sẽ chăm sóc thằng bé tử
tế, nhưng mà nếu chị ấy biết chăm sóc cho Bối Bối, thì trước kia Ninh Xuyên đâu
phải mang cả trẻ con đi làm.
Suy nghĩ một chút đến cuộc nói chuyện giữa Ninh San và
cô lần trước, lẽ ra hai chị em bọn họ từ nhỏ đã khổ cực như vậy, chị ấy còn bỏ
dở việc học hành chăm sóc cho Ninh Xuyên, chị ấy hẳn không phải loại người
không có trách nhiệm đó mới đúng.
Nhưng Ninh San bây giờ không giống Ninh San trước kia
chút nào, cộng thêm chuyện bây giờ chị ấy đã ly hôn, có lẽ tâm trạng không được
ổn, lại còn phải chăm con một mình…
“Thiên Thiên? Thiên Thiên!” Ôn Nhược Hà hơi lên giọng gọi cô một tiếng.
“A?!” Tô Thiên Thiên hồi hồn, “Gì vậy?”
“Anh đang hỏi em không đói bụng sao?” Ôn Nhược Hà mỉm
cười chỉ vào đĩa thức ăn hầu như chưa được đụng đến của cô hỏi, “Sao lại ngẩn
người ra thế?”
“A dạ dạ….” Cô vội vàng há miệng ăn cơm, “Vừa nãy đột
nhiên bị nghẹn, giờ mới nuốt trôi.”
Ôn Nhược Hà đẩy chén trà bên cạnh, “Vậy em uống ngụm
nước đi, ăn từ từ thôi.” Tô Thiên Thiên giương mắt nhìn, người đàn ông trước
mặt này thực sự là tốt không chê vào đâu được, có lẽ ở bên cạnh anh, ngay cả ba
cô cũng sẽ không chế nhạo gì cô được, nếu như trước kia, có một người thích hợp
như thế này bước vào cuộc sống của cô, có phải một câu chuyện khác sẽ bắt đầu
không, mà tất cả sẽ không phải rối rắm ở đây, khiến cho kẻ lười như cô không
phải phiền não như vậy?
Nhưng mà, giờ đây người này đang ở trước mắt, nếu như
bây giờ cũng không động lòng, thì trước kia cũng sẽ xảy ra chuyện gì sao? Người
kia, đã từng, ngay từ khi bắt đầu đã biết có lẽ không thích hợp, nhưng vẫn bắt
đầu, nếu như bây giờ tỉnh ngộ, có thể quên đi hết tất cả được không?
Cho dù không thể quên, cũng phải ép mình quên, nghĩ
lại chuyện lúc sáng, trước mặt anh mình đã nói ra chuyện trước kia, anh cũng
không giải thích lấy một câu, người ta ngay cả một câu giải thích cũng không
nói với cô, cô còn ở đây xoắn xuýt cái gì nữa chứ!
Cô há to miệng nuốt thức ăn vào bụng, hít sâu một hơi,
nấc cục một cái, giương mắt cười hì hì nhìn về phía Ôn Nhược Hà, “Em no rồi!”
Tô Thiên Thiên xem như đã bắt đầu công việc ở bộ Sáng
tạo, dù sao cũng là chuyên ngành cô học, mặc dù cô không có kinh nghiệm gì,
nhưng cũng coi như ứng phó được.
So với sự thuận lợi của cô, Ninh Xuyên không được may
mắn như vậy, tuy nói anh vẫn cảm thấy Tô Thiên Thiên căn bản chẳng làm được
việc gì, nhưng khi cô đi thật rồi, việc lai ùn ra cả đống.
Những cái khác không nói làm gì, chỉ riêng việc đi in
tài liệu thôi, anh phải rời khỏi chỗ ngồi, mở cửa phòng làm việc, bảo người
khác giúp một tay. Một ngày cũng phải chạy như vậy bảy tám lần, sắp cuối tháng,
tất cả mọi người đều rất bận rộn, chuyện gọi cơm lúc làm thêm giờ cũng quên
sạch sành sanh, đến tối mới nhớ ra là không có cơm ăn, mấy nhân viên tài vụ
rảnh rỗi đành đi mua cơm hộp xách về.
Lúc ăn cơm, Ninh Xuyên được thảnh thơi một chút, nhìn
cái bàn trống không kia của Tô Thiên Thiên, những chậu cây bị cô ném lên bàn
anh lúc trước đã bị anh trả lại chỗ cũ, đặt trên bàn có vẻ trơ trọi.
Không hiểu sao, anh đột nhiên nghĩ, bốn năm trước, khi
anh để lại cô một mình trong căn phòng đó, cô chắc cũng trơ trọi như vậy đúng
không, xung quanh không có gì cả, tất cả đều chỉ là ký ức, trái lại càng thêm
thương cảm.
Nhưng cái thứ gọi là thương cảm này từ trước đến nay
chỉ có ở thời điểm người ta nhàn hạ mới có thể chạy ra ngoài tản bộ, chỉ cần có
chút chuyện đột nhiên ập tới khiến cho người ta luống cuống tay chân thì lực
chú ý cũng bị rời đi ngay lập tức.
Cho nên điều này thể hiện rằng Ninh Xuyên thực sự là
một kẻ cuồng công việc, bận rộn thành như vậy rồi còn có thời gian rảnh rỗi để
mà thương cảm! Cho đến tối, khi tăng ca xong, anh mệt mỏi