
g anh ta lại làm trái tim tôi tan
nát. Sự xuất hiện của anh ta chỉ gợi lại nỗi đau cho tôi mà thôi. Một cảm giác
cay xè trong mắt, mọi người xung qunh nhìn tôi bằng ánh mắt hiếu kì, tôi đoán
chắc dáng vẻ của tôi rất tồi tệ. “Không sao cả, Lưu Bạch”, tôi tự nhủ với mình,
“anh ta sẽ không bao giờ làm tổn thương mày được nữa”.
Đúng giờ, máy bay cất cánh. Tôi ngồi ở vị trí gần cửa
sổ. Trong chuyến bay này, hầu hết các du khách đều có đôi và đi theo đoàn, các
thành viên trong đoàn du lịch hào hứng bàn tán về hành trình chuyến đi, những
người đi du lịch cùng bạn hoặc người yêu cùng nói về chuyện riêng của mình.
Ngồi bên cạnh tôi là một cặp tình nhân, cô gái nũng nịu tựa đầu vào vai chàng
trai, thỉnh thoảng còn đòi cậu bại điều chỉnh ghế ngồi vào vị trí thoải mái
nhất. Tôi ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ, máy bay vượt lên tầng mây, tia nắng mặt
trời chiếu thẳng xuống nhửng áng mây bồng bềnh trắng như tuyết. Nghĩ đến mấy
tiếng đồng hồ nữa sẻ được đặt chân đến đất nước thanh bình với biển xanh cát
trắng, tôi liền mỉm cười, lòng cảm thấy nhẹ nhàng thanh thản hơn.
Đến sân bay quốc tế Phuket đã là nửa đêm, sau máy tiếng đồng hồ ngồi trên máy
bay, hầu hết du khách đều đã thấm mệt. “ Tôi cũng vậy, kéo vali, đứng xếp theo
một hang dài chờ đợi làm thủ tục nhập cảnh. Ánh đèn ở sân bay sang choang,
tiếng người ồn ào náo nhiệt, nhiều khách du lịch nước ngoài đi đi lại lại, các
nhân viên người Thái Lan vừa mỉm cười vừa làm nhiệm vụ dữ trật tự. tôi hỏi họ
về các chuyến xe buýt của sân bay, câu trả lời đã làm tôi thất vọng. M thế này
rồi, xe buytsaan bay đều đã nghỉ làm việc, nếu tôi muốn đến khách sạn trong
thành phố thì chắc chắn phải bắt taxi.
“Chị đến khách sạn nào? Chị có đi xe cùng bọn em vào thành phố không?” Đột
nhiên tôi nghe thấy giọng người Trung Quốc quen thuộc, đó là hai cô gái đứng
trước tôi, họ nhìn tôi tủm tỉm cười: “Bọn em cũng đi du lịch bụi nhưng không
biết nói tiếng anh. Tiếng anh của chị rất giỏi, chút nữa chị trả giá với tài xế
taxi nhé?”.
“Ok!”, tôi mừng thầm. Đang buồn vì không có bạn đi cùng, được làm bạn với hai
cô gái ngang tuổi mình, tôi cũng đỡ lo nhiều.
Ba chúng tôi ra khỏi sân bay, sau khi trả giá với mấy người lái xe địa phương,
cuối cùng chúng tôi đã chọn được một chiếc xe. Cô gái gợi chuyện với tôi ban
nãy nhanh nhảu giới thiệu: “Em tên là Phi, đây là Triền – bạn em. Hai đứa em từ
Thượng Hải sang đây du lịch bụi một tuần thì sao ạ?”
“Mình tên Lưu Bạch, cũng sang đây đi du lịch bụi. các bạn đặt phòng ở khách sạn
nào vậy?” Tôi giơ đơn đặt phòng ra xem, họ nhìn vào rồi reo lên.
“Sao may thế, khách sạn và chuyến bay mà bọn em đặt đều trùng với chị. Chị Lưu
Bạch, chị đi một mình hả? Hay là chúng ta cùng đi với nhau nhé”.
“Được thôi”. Xa nhà mà gặp bạn đi cùng như thế này, đúng là tôi phải cảm ơn ông
trời thật.
“Sao chị lại nghĩ ra ý tưởng đi du lịch một mình nhỉ? Chị không sợ à?”, Triền
thắc mác hỏi.
“Chị thấy không có gì đáng sợ. Đây là đất nước của du lịch, chắc sẽ an toàn,
hơn nữa vé máy bay và khách sạn chị đều đã đặt trước hết rồi, chắc không có gì
trục trặc đâu.”
“Ở sân bay Phố Đông bon em đã để ý chị rồi. Người bạn tiễn bọn em còn nói, một
người đẹp như chị mà đi du lịch một mình, không có ai tiễn cả.”
Tôi hơi đỏ mặt, trước khi lên máy bay, chắc tôi hơi ngơ ngác, không để ý gì đến
mọi người xung quanh nên cũng không biết có rất nhiều người nhìn thấy dáng vẻ
tồi tệ của mình.
Đang lúc nói chuyện, điện thoại đổ chuông. Thật kỳ lạ, ở đất nước xa xôi mà
giọng Sở Thừa lại rõ hơn bình thường: “Lưu Bạch, em đã đến nơi an toàn chưa?”.
“Em đến rồi!”, tôi khẽ mỉm cười, niềm vui trong lòng.
“Bây giờ Thái Lan đang là nửa đêm, em đến khách sạn bằng gì? Gọi taxi à? Em đi
một mình phải chú ý an toàn đấy, bảo nhân viên sân bay khách sạn ghi lại biển
taxi giúp em nhé”.
“Không sao đâu anh, em vừa quen hai cô gái tầm tuổi em. Không ngờ lại may đến
thế, khách sạn và hành trình của họ đều giống em, bây giờ bon em đang bắt taxi
về khách sạn. Vậy là mấy ngày ở đây em sẽ có bạn, anh yên tâm đi”.
“Thật thế hả, Lưu Bạch, nhưng em vẫn phải cẩn thận đấy, có chuyện gì phải báo
cho anh biết đấy”, Sở Thừa nhẹ nhàng dặn dò khiến tôi cảm thấy vô cùng ấm áp.
Thực ra anh ở xa thế, có dặn dò thì tôi vẫn phải tự giải quyết mọi vấn đề, hành
lý vần phải tự xách nhưng những lời đó của anh vẫn khiến tôi vô cùng vui vẻ.
bỗng chốc bầu trời tối mịt, bên ngoài cũng trở nên vui mắt.
Gấp điện thoại lại, thấy hai cô bé cười cười: “Bạn trai chị hả? Xót chị thế mà
lại cho chị nước ngoài một mình”.
Tôi cười đáp: “Anh ấy cho hay không cho thì có liên quan gì đâu? Chị đã đến đây
một mình rồi đó thôi”.
“Chị Lưu Bạch gấu thật đấy”. Nói xong, cả ba chúng tôi đều cười thành tiếng.
tôi có cảm giác chuyến du lịch Thái Lan lần này chắc chắn sẽ rất vui vẻ.
Sang hôm sau, tôi ngủ đến khi mặt trời lên cao, sắp hết giờ ăn sang, mới uể oải
bò dậy, ra phòng ăn thì gặp Phi và Triền. Lúc đi ngang qua bể bơi lộ thiên của
khách sạn, tôi đi thấy có khách người nước ngoài mặc b