XtGem Forum catalog
Lưu Bạch, Anh Yêu Em

Lưu Bạch, Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323235

Bình chọn: 7.5.00/10/323 lượt.

lên vùng đất cách xa cuộc sống vốn có của mình hang ngàn dặm, tôi vẫn

không thể thoát khỏi nỗi buồn phiền xen lẫn trong niềm vui. Mới chỉ mấy ngày

thôi, tôi bắt đầu thấy nhớ giọng nói thỏ thẻ của Mạt Lợi, nhớ bầu không khí đầm

ấm lúc ăn cơm của gia đình, nhớ Sở Thừa. Sở Thừa, tôi khẽ thở dài, liệu tôi có

thể chia sẻ cho anh những nỗi buồn này không? Anh sẽ có phản ứng gì? Đến tận

lúc này, chúng tôi vẫn chưa hề nhắc đến Mặc Nhiên. Nếu tôi mạo muội nhắc đến,

anh sẽ có suy nghĩ gì? Ôi, tôi bèn ngồi dậy, bước ra hành lang đón gió biển

người ta yêu nhau ai cũng ngọt ngào hạnh phúc, tại sao chỉ có tôi lúc nào cũng

trăm mối tơ vò.

“Lưu Bạch, đừng suy nghĩ nhiều nữa. chuyện gì phải đến cứ để nó đến, điều mày

có thể làm là đối mặt với chúng mà thôi.” May mà tôi còn có thể lựa chọn, tôi

cười đau khổ, lựa chọn chấp nhận hoặc không chấp nhận, chỉ cần tôi cứng rắn,

mọi việc đều có thể giải quyết thuận lợi, và thế là tôi nắm chặt tay, tự động

viên mình trong bóng.



Hai ngày sau tôi kết thúc chuyến du lịch quay trở về

Thượng Hải, nơi tôi mới chia tay cách đây không lâu. Máy bay từ từ hạ cách

xuống sân bay Quốc tế Phố Đông. Bầu trời Thượng Hải vẫn u ám như mọi khi nhưng

tôi thấy vô cùng thân thiết.

“Chị Lưu Bạch, bọn em có bạn đến đón, chị có cần đưa về một đoạn không?”, Phi

nhiệt tình mời tôi. Một tuần vừa qua bọn tôi đã thân nhau lắm rồi, đi du lịch

mà được làm quen với hai người bạn tốt như thế này quả là một điều may mắn rồi.

“Không cần đâu, chị đi xe buýt sân bay là được rồi, đến ga tàu điện gầm về nhà

chị rất tiện, hơn nữa hành lý chị không nhiều.” Nói xong, tôi mĩn cười vẫy tay

chào họ. Hôm qua, tôi đã gọi điện thoại về nhà đề nghị mẹ chấm dứt mọi hành

động thông báo với Mặc Nhiên, lần này chắc sẽ không có niềm vui “bất ngờ” chờ

đợi tôi ở sân bay.

“Có thật không hả chị?” bọn họ vừa kéo hành lý vừa tỏ vẻ ngần ngừ. Đột nhiên,

tay tôi nhẹ hẫng, hành lý trong tay bị ai giật lấy. Tôi giật mình vội quay đầu

lại, đang định kêu lên thì thấy một gương mặt thân quen, eo tôi đã bị cánh tay

còn lại của anh quàng sang, người tôi ngã vào vòng tay quen thuộc.

Phi và Triền làm mặt ngáo ộp trêu tôi. “Chị Lưu Bạch nói dối bọn em nhá, có

người đến đón mà chị còn nói đi xe buýt”.

Tôi không để ý đến vẻ mặt ngáo ộp của bọn họ, xa nhau mấy ngày như thế, niềm

vui bất ngờ được gặp Sở Thừa ở đây khiến tôi không nói nên lời.

“Lưu Bạch, em không bị anh dọa cho giật mình đó chứ, sao em không nói gì cả?”.

Đôi mắt Sở Thừa hơi cười cười. “Mấy ngày không gặp em quên anh rồi hả?”

“Sao anh lại ở đây? Đáng lẽ giờ này anh phải ở Triều Châu chứ?” Niềm vui quá

lớn khiến tôi có phần nói năng lộn xộn, bất giác tôi đưa hai tay lên nắm lấy

cánh tay anh, muốn kiểm tra xem có phải ảo giác không. Ôi, tôi thực sự mừng

quá.

“Anh đã Thượng Hải sớm hơn dự định. Em nói là sáng nay sẽ về đến đây nên anh đã

kiểm tra thời gian của chuyến bay. Anh sẵn sàng làm lái xe cho em về tận nhà.

Niềm vui bất ngờ tràn ngập trong tôi khiến tôi anh có phần dương dương tự đắc,

giọng cũng toát lên vẽ đắc ý: không giới thiệu anh à, hai cô bạn của em đang

tròn mắt nhìn rồi kìa”

Đột nhiên tôi chợt nhớ ra Phi và Triền vẫn đang đứng cạnh. “Xấu hổ quá”, tôi

khẽ kêu lên. Lần này thì mọi hình ảnh về tôi bị bôi nhọ hết rồi, chắc chắn họ

sẽ thấy tôi quá si tình, nhìn thấy bạn trai là hồn siêu phách lạc.

“Không sao, không sao”, hai cô bạn đều cười tươi. “Để chị Lưu Bạch giới thiệu

dần dần với anh là được rồi, bọn em về trước đây.”

“Đừng làm vậy”, tôi ngại ngùng ngăn họ lại. “Đây là bạn trai chị Sở Thừa, chị

không nghĩ là anh ấy lại đến đón nên quá bất ngờ. Sở Thừa, hai bạn ấy là Phi và

Triền bọn em quen nhau khi đi du lịch”.

Phi và Triền chưa kịp trả lời thì một giọng nói khác bất ngờ vang lên khiến tôi

như bị xét đánh ngang tai: “Lưu Bạch, người này là ai?” Bốn chúng tôi cùng

ngoái đầu lại. Trời đất quỷ thần ơi, đây là cái mà thế gian gọi là âm hồn lẩn

khuất, không ngờ cách đó hơn chục mét, Mạc Nhiên đang bước nhanh về phía tôi.

Trong đời bọn tôi chưa bao giờ lâm vào cảnh khó xử như thế này. Bình tĩnh, bình

tĩnh, tôi nhắc đi nhắc lại trong lòng nhưng toàn thân bắt đầu run lên, tôi

không biết là mình đang bực tức hay sợ hãi. Trong tích tắc, Mặc Nhiên đã xông

đến, đưa tay ra túm lấy tôi.

Đột nhiên tôi bị Sở Thừa kéo ra sau lưng. Đầu óc tôi choáng váng, tôi đưa tay

bám chặt lưng anh, cảm thấy lưng anh cứng đờ. “Anh là ai?”, Sở Thừa gạt tay Mặc

Nhiên ra vặn lại

“Tôi là bố của Mạt Lợi, bây giờ anh biết tôi là ai rồi chứ?”

Cuối cùng tôi đã bình tĩnh lại, tôi đẩy Sờ Thừa ra: “Anh để em nói”

Những con mắt từ mọi phía đỗ dồn về phía tôi, đầu tiên tôi nhìn về phía Phi và

Triền đang mắt chữ A mồn chữ O

“Chị xin lỗi, liệu các bạn em đợi có sốt ruột không?”

“Vâng ạ, bọn em về trước đây. Giữ liên lạc chị nhé”

Tôi đưa mắt nhìn bọn họ bước đi xa dần, sau đó quay đầu về phía Sở Thừa trịnh

trọng giới thiệu: “Đây là anh Mặc Nhiên, chồng cũ của em”.

Mặc Nhiên hít một hơi, đang định cất lời, tôi liền giơ tay lên ngăn anh ta lại