XtGem Forum catalog
Lưu Bạch, Anh Yêu Em

Lưu Bạch, Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323201

Bình chọn: 10.00/10/320 lượt.

ikini bơi lội, có người

vừa nằm trên ghế bành sửa nắng vừa đọc sách. Ra khỏi khách sạn đi dạo đã sang

tầm trưa, tôi không ngờ phần lớn của hàng hai bên đường vẫn chưa mở cửa, những

người đi dạo đều là du khách nước ngoài với đủ mọi màu da, trông ai cũng thon

thả an nhàn, khác hẳn với vẻ bận giộn thường thấy khi ở trong nước.

“Sao người Thái lại lười biếng như thế nhỉ?”, Triền buộc miệng kêu lên. Cô ấy

làm việc ở đài truyền hình, đã quen với sự bận rộn, tự nhiên đặt chân đến vùng

đất có nhịp sống hoàn toàn khác này, thực sự thấy khó thích nghi.

“Như thế không tốt sao?” Chúng tôi lang thang trên đường, nhìn thấy khu vực tập

trung nhiều tiểu thương, tôi bước vào sạp hàng đầu tiên, lật xem những chiếc

khăn màu sắc sặc sỡ. người phụ nữ Thái Lan độ tuổi trung niên trông hang, giơ

tay báo giá rồi rút một chiếc khăn màu xanh lam ra khoác lên người tôi vaf giơ

ngón tay cái lên.

“Bọn em đã lên rất nhiều chương trình rồi đấy nhé, đi ăn đồ biển, thưởng thức

massage kiểu Thái, rồi xem cả gay biểu diễn, buổi tối còn phải đi dạo trên con

đường có các quán bar nổi tiếng nhất ở vùng này nữa”, Phi trịnh trọng mở chương

trình đã được in sẵn của mình ra xem.

Tôi trả tiền rồi quay lại, ánh mặt tròi rức rỡ khiến tôi nheo mắt lại: “Thế thì

còn đợi gì nữa, chúng ta sẽ thực hiện từng cái một”.

Rối cuộc khoảng thời gian còn lại của chúng tôi không hề trống. lúc chúng tôi

rời khỏi quán bar đã là hai giờ sang nhưng trên đường, người vẫn đông vui tấp

nập. Quay về khách sạn, đặt lưng xuống là ngủ thiếp đi. Tôi hạ quyết tâm, ngày

mai đến đảo PP, nhất định phải thực hiện theo kế hoạch đã định của mình. Tôi

phải cảm nhận được cảm giác an nhàn, nếu không chưa đợi đến hôm về nước, tôi sẽ

mệt đứt hơi ở đây mất.

Ngày thứ ba, chúng tôi ngồi thuyền ra đảo, khu bungalow (nhà gỗ một tầng) mà

chúng tôi dặt nằm ở điểm cực nam của đảo, ba mặt giáp biển, khắp làng toàn nhà

gỗ một cột. một mình tôi hưởng thụ một không gian rộng rãi, bên ngoài là biển

trời xanh thẳm khiến tôi thực sự không dám tin vào mắt mình. Khách du lịch đến

đây rất ít, bờ biển với những dải cát mịn, nước trong xanh màu ngọc bích, lục

nào củng như đang dụ dỗ bạn xuống nước. Tôi quấn chiếc khăn vừa mua ra ngoài bộ

bilini và bắt đầu thưởng thức những giây phát khó quên trên đảo.

Đến giờ ăn sang tôi mới gặp được hơn chục vị khách Âu Mĩ ở phòng lộ thiên bên

bờ biển. tôi cầm theo quyển sách vừa ngắm song biển vừa ăn sang, một vài chú

chim không sợ đậu hẳn lên bàn của tôi. Ăn xong cũng là lúc nắng chiếc gay gắt

nhất, tôi q phòng tiếp tục ngủ bù. Hoàng hôn buông xuống, chúng tôi men theo bờ

biển tìm đến các quán bán đồ biển của cư dân địa phương, tôm cua tươi sống ngon

vô cùng, cả ba chúng tôi ăn một cách thỏa thích. Sau hai ngày đi với nhau, Phi

và Triền đã trở nên thân thiết với tôi. Sau bữa tối, chúng tôi ngồi trên khoảng

sân được ghép sàn gỗ ở khu bungalow, vừa ăn hoa quả, uống nước trà vừa ngắm mặt

trời lặn, chuyện trò rôm rả. đang lúc nói chuyện, điện thoại của tôi lại đổ

chuông, tôi nhìn số, cau mày, không ngờ lại là Mặc Nhiên. Tôi không muốn nghe,

để mặc chuông reo, sau khi liên tục reo đến mấy chục hồi, cuối cùng điện thoại

cũng ngừng kêu.

“Sao chị không nghe máy?”, Phi ngạc nhiên hỏi. “Bạn trai chị nhày nào cũng gọi

cho chị, không phải lần nào chị cũng rất phấn khởi đó sao?”

“Không phải anh ấy”. tôi muốn tăt nhưng điện thoại lại đổ chuông, tôi hậm hực

nhấn nút trả lời: “A lô!”’.

“Lưu Bạch, em chơi ở Thái có vui không? Hôm nay, anh đưa Mạt Lợi đi công viên

chơi một ngày, anh vừa đưa con về xong.”

Tôi rất bất ngờ: “Hôm nay không phải là ngày nghỉ cuối tuần, sao anh lại đưa

con từ nhà trẻ đi, ai cho phép anh làm như vậy?”.

“Anh là bố nó, đưa con đi chơi một ngày cũng phải được sự đồng ý của người khác

hay sao?”

“Anh đón con bé ở đâu?”, đầu óc tôi rối bời. một năm qua người đàn ông này

không hề hỏi han gì mẹ con tôi, cùng lắm là cách vài tuần mới đưa Mạt Lợi đi

gặp ông bà nội một lần. đến giờ lại muốn làm lại từ đầu, biết tôi chẳng còn

tình cảm gì, anh ta bèn lợi dụng cha mẹ tôi và Mạt Lợi. Anh ta muốn gì đây?

“Buổi sang anh đến nhà em đón con. Mẹ còn nói sẽ đến nhà trẻ xin cô giáo cho

Mạt Lợi nghỉ, không sao đâu”.

“Mẹ tốt bụng quá mẹ ạ”, tôi hậm hực nghĩ, “có cần thiết phải vội vàng đẩy con

và Mạt Lợi về phía “gia đình trọn vẹn” đó không?”.

“Hôm nay, anh và con chơi đùa rất vui, lần sau em cùng đi nhé”, giọng Mặc Nhiên

vui vẻ. Đột nhiên tôi thấy bực mình nhưng vẫn cố gắng làm chủ mình, khẽ nén

giọng nói: “Lần sau anh muốn đưa con bé đi đâu phải nói trước với tôi, anh nghe

rõ chưa?”.

“Lưu Bạch, anh cũng muốn cho Mạt Lợi một gia đình trọn vẹn”, giọng anh ta có vẻ

ấm ức. Tôi tức điên người: “Anh đã quên tại sao Mạt Lợi lại mất một gia đình

trọn vẹn à?”. Thế giới này thật sự là đổi trắng thay đen, tôi bực mình nhấn nút

tắt máy, ngẩng đầu lên nhìn thấy nét mặt kinh ngạc của Phi và Triền, tôi càng

thấy tồi tệ hơn.

Đêm nay, giữa tiếng song biển, tôi trằn trọng không sao ngủ được. Hóa ra kể cả

đặt chân