
ụ to đùng, một tay vẫn xách túi laptop đen, chiếc áo tay lỡ để lộ cánh
tay gầy gò như không kham nổi. Trong mắt người khác, tôi chỉ là một phụ nữ gió
thổi là bay. Một mình lặc lè với đống đồ, thảo nào luôn có người muốn đưa tay
ra giúp đỡ.
Đưa tay ra giúp đỡ? Tôi không cần. Nếu mọi việc trên thế gian cần phải dựa vào
bản thân để giải quyết thì tôi không thể quen với sự chăm sóc của người khác,
một chút cũng không được.
Bước vào Wagas, cô phục vụ bước tới, mỉm cười với tôi, “hôm nay chị lại tập
à?”.
“Ừ!”. Tôi đến nhiều nên mọi người đều quen mặt.
“Vẫn là một suất trà chiều chứ ạ? Cà phê phong cách Mĩ và bánh ngọt việt quất
đúng không chị?”.
“Đúng rồi, biết rồi vẫn còn hỏi.” Tôi cười, bước đến chỗ ngồi quen thuộc thả
mình xuống sofa, mởđọc tiểu thuyết. Đang đọc đến đoạn hay, cô phục vụ mang cà
phê và bánh ngọt đến: “Người đẹp, sao lúc nào cũng chỉ có một mình? Chưa bao
giờ nhìn thấy chị đi cũng với người khác. Khách hàng quen của bọn em ở đây đều
tò mò thắc mắc”.
“Em tò mò hả? Đúng là, bao nhiêu tuổi rồi mà còn thích dòm ngó chuyện người
khác”, tôi cười đáp lại cô bé. “Đặt bánh ngọt xuống rồi làm chuyện của em đi,
đừng làm ảnh hưởng khi chị đọc tiểu thuyết.”
Đang lúc cao hứng, cúi đầu xem đồng hồ, sắp đến giờ tập, tôi tiếc rẻ đóng
laptop lại, rời Wagas, lên tầng vào phòng tập. Một tiếng đồng hồ sau khi tập
xong Yoga, tôi bước sang phòng nghỉ, vừa lau mồ hôi vừa chọn tạp chí.
Điện thoại di động vang lên hồi chuông báo có tin nhắn, tôi liền mở ra xem, một
số điện thoại lạ: “Anh là Sở Thừa, tối nay em có thời gian không? Anh muốn nói
chuyện với em”.
Sở Thừa? Trong đầu tôi lập tức hiện lên vẻ mặt tư lự của anh chàng. Vẻ mặt này
của Sở Thừa để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi. Con người này lại muốn nói gì
với tôi đây? Tôi tưởng hôm qua, sau khi nghe chuyện, anh ta sẽ giống như những
người ngoài hành tinh khác, thỉnh thoảng ghé vào thế giới của tôi, tình cờ gặp
gỡ và không bao giờ tương ngộ nữa. Dù sao thì khoảng cách giữa tôi và Sở Thừa
cũng quá xa vời.
Tín hiệu tin nhắn lại xuất hiện: “anh đợi em chỗ hôm qua chúng mình chia tay,
lúc nào em có thể đến được?”
Tôi trợn tròn mắt, không thể như vậy được. Sao anh ta có thể tự mình quyết định
như vậy, anh ta không nghĩ là tôi sẽ không đi à? Những gã đàn ông kiểu này tự
tin quá chừng, anh ta nghĩ rằng chỉ cần ngoắc tay là đàn bà sẽ chạy tới ngay à?
Tôi bấm máy, quyết định nói rõ với anh ta. Điện thoại đã thông, một giọng đàn
ông gãy gọn vang lên ở đầu dây bên kia.
“Lưu Bạch, em đang ở đâu vậy?”
“Em đang tập thẩm mĩ, vẫn chưa xong. Có việc gì không?”
“Anh có thể đợi em, có điều muốn nói trực tiếp với em.”
Tôi ngước mắt lên nhìn trần nhà. Mặc dù mới quen với con người này 2 hôm nhưng
tôi phát hiện mình đã rất quen với cách đối nhân xử thế của Sở Thừa. Anh ta là
kiểu người không hề quan tâm đến suy nghĩ của người khác, tự mình quyết định
việc gì là cứ thế thực hiện. Hơn nữa, mặc dù anh ta là người Trung Quốc nhưng
có một điều lạ là con người này không hề có khả năng quan sát sắc mặt và lời
nói. Lẽ nào, anh ta không hiểu ý tôi là không muốn gặp anh ta ư?
“Em rất mệt, tập xong chỉ muốn về nhà ăn cơm”. Tôi đành phải nói thẳng, không
cần khách khí, sợ anh ta không hiểu.
“Em đang tập ở đâu? Anh lái xe đến đón em nhé? Tập xong mà ăn cơm ngay sẽ béo
đấy em ạ.”
“Rốt cuộc là anh muốn nói gì với em? Quan trọng lắm sao?” Tôi chịu thôi, nói
chuyện với loại người này đúng là một sự hành hạ.
“Rất quan trọng. Có được không em?”
“Thôi được rồi, nửa tiếng nữa em sẽ đến. Anh cứ đợi ở đó”, tôi đành đầu hang.
Thấy anh ta kiên quyết như vậy, tự nhiên tôi lại nổi trí tò mò muốn nghe xem
rốt cuộc anh ta muốn nói gì.
Tôi đỗ xe ở góc nhỏ quen thuộc, kéo phanh và rút chìa khóa. Đây là con ngõ nhỏ
trong khhung cư cao cấp, thường rất yên tĩnh, thỉnh thoảng trẻ con và người già
qua lại, dưới bong cây ngày hè, phảng phất mùi hương dìu dịu của lá cây. Tôi
ngồi thẫn thờ trong buồng lái, tại sao tôi lại đồng ý gặp anh ta? Tôi không
muốn lừa dối lòng mình, Sở Thừa có một sức hút khó tả đối với tôi. Tôi có tình
cảm với anh ta, trong lòng tôi trỗi lên một ham muốn ngờ nghệch. Nếu không đêm
qua, tôi đã không tỉnh giấc giữa chừng và buồn phiền vô cớ. Nếu vẫn là cô gái
ngây thơ chưa lấy chồng ngày đó, chắc chắn giây phút này, tôi sẽ tràn ngập niềm
vui và lao đến chỗ hẹn. Nhưng giờ đây, tôi đã biết luật ngầm của thế giới tình
cảm. Sở Thừa trẻ trung tuấn tú, xuất than từ gia đình giàu sang, là chàng trai
danh giá mà bao cô gái mơ ước. Còn tôi đã đến tuổi toan về già, ly hôn nuôi
con, mặc dù nhìn bề ngoài không phải lo miếng cơm manh áo nhưng thực ra trong
lòng tôi biết rất rõ, đó chỉ là gắng gượng để mưu sinh, không muốn để mình trầm
luân mà thôi. Anh ta muốn nói gì với tôi? Điều đó có ý nghĩa gì? Tôi và anh ta
là hai đường thẳng song song, mãi mãi không bao giờ có thể gặp nhau, cũng không
có kết quả gì, thế thì việc gì phải dính dáng đến nhau, tự gây phiền hà cho
mình. Làm người đôi khi khó tránh khỏi việc bị người khác bêu nhục nhưng rõ