Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Lưu Bạch, Anh Yêu Em

Lưu Bạch, Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323110

Bình chọn: 9.00/10/311 lượt.


rang biết không thể mà vẫn tự chuốc nỗi nhục đó, thế là làm sao? Bỗng chốc tôi

cảm thấy nhụt chí chán chường, chỉ muốn lái xe đi về nhưng lại nghe thấy tiếng

nhạc chuông điện thoại vang lên trong xe.

“Lưu Bạch, sao em không xuống xe?” Giọng Sở Thừa ở rất gần. “Không phải em muốn

bỏ về đó chứ?”

Tôi luống cuống quay đầu, nhìn thấy anh ta từ đầu chậm rãi bước ra, bất giác

mặt đỏ bừng, giống như hồi đại học định bỏ về sớm từ cửa sau giảng đường lại bị

thầy giáo túm được.

“Sao anh biết em đỗ xe ở đây?” tôi mở cửa bước xuống xe, thấy hơi ngại, bèn hỏi

cho qua chuyện.

“Anh ngồi trong quán cà phê thấy em lái xe đến, rẽ vào con ngõ này. Đúng là một

địa điểm lý tưởng. Sao em tìm được?”

“Em lớn lên ở đây. Sao vậy? Có việc gì muốn nói với em?”

Anh ta không trả lời, bất ngờ tiến sát lại gần, đưa tay vuốt tóc tôi: “Em mới

tắm à? Xõa tóc thế này rất đẹp, đẹp hơn búi lên”.

Không lường trước được hành động của anh ta, bất giác người tôi khẽ run lên.

Xấu hổ vì phản ứng đó, tôi lùi lại một bước, nghênh mặt lên hỏi: “Em vừa tập

thẩm mĩ xong, đầu vẫn còn ướt hơi nên mới để xõa. Anh muốn nói gì với em?”

“Bọn mình đi ăn cơm nhé, hiện tại anh rất đói. Em đến muộn quá!” Sở Thừa nhìn

tôi với vẻ ấm ức, dường như tất cả đều là lỗi của tôi.

Tôi thở dài, nếu một người đàn ông luôn luôn thích thể hiện nét mặt đó với phụ

nữ thì chắc chắn anh ta sẽ rất thuận buồm xuôi gió trong chuyện tình cảm, rất

ít phụ nữ từ chối được anh ta. “Anh thích ăn cơm gì? Em vừa tập xong, vừa nãy

anh vừa nói, tập xong mà ăn ngay sẽ béo mà.”

“Em có gợi ý gì không? Anh mới đến Thượng Hải chưa đầy một tháng. Em dẫn đường,

anh lái xe. Đi lấy xe với anh nhé!”

Tôi liếc Sở Thừa một cái, bảo tôi chọn? Đột nhiên tôi nảy ra một ý nghĩ ranh

mãnh: “Chúng ta đ ăn cơm Nhật nhé! Tiệm Chim Hồng Hạc ở khách sạn Hoa Đình nấu

món ăn Nhật rất ngon”.

“Được, thế anh nên đi đường nào?” Sở Thừa dẫn tôi đến trước quán cà phê, mở cửa

xe ô tô: “em có hay đi ăn không?”

Tôi thầm mắng mình lãng nhách, người ta giàu có, việc gì phải quan tâm đến ý đồ

vớ vẩn này của mình. Tôi ngồi lên xe Sở Thừa, rút cuốn sổ tay trong túi ra, nói

cho anh ta biết địa chỉ, gọi điện đặt chỗ. Sở Thừa nhìn hang địa chỉ, điện

thoại được tôi ghi chép dày đặc trong sổ tay với vẻ hào hứng: “ Em hay ghi lại

tất cả các tiệm ăn à? Trông có vẻ rất nhiều. Em đã từng ăn ở những chỗ đó rồi

chứ?”

“Không, chỉ là thói quen mà thôi. Phần lớn đều là tiện tay thì ghi lại, em đều

cho điểm những chỗ từng đặt chân đến.”

“Tiệm này được 3 sao, điểm rất cao. Tiệm phía trên đó chỉ có một hình tam giác,

có phải nấu rất dở không?” Sở Thừa chỉ tay vào sổ hỏi:

“Không phải, bởi vì hôm đến ăn ở tiệm đó, Mạt Lợi bị bỏng nước canh.” Tôi gập

sổ lại, không muốn để anh ta xem nhiều.

“Em có rất nhiều ký hiệu cho riêng mình”, anh ta mỉm cười. Tôi có thói quen ghi

chép những chuyện xảy ra hang ngày nhưng trong sổ đều là những ký hiệu đơn

giản, chỉ có mình tôi mới hiểu. Tôi còn có một thói quen hoang đường hơn, mỗi

khi trong lòng không vui, đều viết mail, gửi vào hòm thư của mình nhưng điều

này là điều bí mật của tôi. Tại sao người đàn ông mới chỉ gặp một lần, hai lần

này lại có thể lien tục khiến tôi phải vô tình tiết lộ những bí mật của mình.

“Con gái em tên là Mạt Lợi à?”, giọng anh ta nhẹ nhàng, “Một cái tên rất hay”.

Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt cảnh giác.

“Những lời em nói khiến anh rất bất ngờ. Cả đêm qua anh không ngủ. Cứ nghĩ về

những điều đó.” Không đợi tôi trả lời, anh ta tiếp tục lẩm bẩm: “Lưu Bạch, em

rất hấp dẫn. Dáng vẻ uể oải, dường như không quan tâm đến mọi chuyện nhưng nói

đến đồ ăn là kể vanh vách. Em lại hay giúp đỡ bạn bè, mỗi khi nói đến chuyện

khiến em không vui, trông em như chú nhím xù long, rất đáng yêu. Ngay từ đầu em

đã lôi cuốn anh. Mặc dù cách nói chuyện có phần gay gắt nhưng thực ra trong

lòng lại rất mềm yếu. Anh nói có đúng không?”

Tôi cứng họng không nói được gì, đành ngây người ngồi im.

“Khi nói chuyện với Mạt Lợi, giọng em rất dịu dàng, hoàn toàn không giống lúc

em tranh luận với anh về con gái Thượng Hải. Thật là ngọt ngào, nhưng bạn bè

bình thường không thể cảm nhận được vẻ ngọt ngào đó. Anh chưa từng có kinh

nghiệm kết bạn với người mẹ độc thân. Không biết mọi người trong nước nghĩ thế

nào, nhưng anh thực sự không quan tâm đến những điều đó. Hôm nay, anh hẹn em

đến đây chỉ muốn hỏi em câu hỏi ngày hôm qua. Em có muốn tiếp tục hẹn hò với

anh nữa không?”

Đầu tôi như ù đi. Tôi cũng không biết mình đã ngồi xuống bàn ăn như thế nào.

“Lưu Bạch, mày hãy tỉnh lại đi”, một Lưu Bạch khác đang gào thét lớn trong tôi,

“ đừng vì mấy câu nói của anh chàng mà biến thành cây si. Mày không phải cô bé

lọ lem, thế gian này cũng không có cô bé lọ lem nào hết”. Trong lòng tôi giằng

co quyết liệt, dường như cả thế kỉ nay không có cảm giác này rồi, có một người

đàn ông tuyệt vời như thế, sau khi biết được sự thật về tôi, thẳng thắn nói

trước mặt tôi rằng anh ta không quan tâm và muốn hẹn hò với tôi. Hiện giờ anh

ta đang ngồi với tôi, cúi đầu xem thực đơn, khuôn