
lên ý
cười cười, cô nhóc này hôm nay rất an phận nha. Sau đó cũng nhắm mắt
lại, chuẩn bị đi vào giấc ngủ, nhưng là không bao lâu, Hiệp Hàm nhịn
không được nhíu mày. Vừa khen nàng an phận, lập tức đã không an phận.
Lưu Nguyệt thật cẩn thận đem tay nhỏ bé rờ rẫm trước ngực Hiệp
Hàm, lặng lẽ mở mắt ra liếc liếc Hiệp Hàm một cái. Phát hiện y nhẹ nhàng nhắm mắt, tựa hồ không nhận thấy động tác của nàng, Lưu Nguyệt lá gan
lại lớn một chút, tay nhỏ lặng lẽ tiến vào trong áo ngủ.
Nháy mắt chạm vào da thịt Hiệp Hàm, Lưu Nguyệt liền nhịn không
được run rẩy, vẫn biết dáng người Hiệp Hàm phi thường tốt, nhưng cẩn
thận chạm vào, đây là lầm đầu tiên. Cảm giác vừa giống sắt thép vừa
giống tơ lụa, làn da nhẵn nhụi mềm mại, nhưng là cơ thể lại rắn chắc vô
cùng.
Hiệp Hàm nhắm mắt, nhưng cũng càng cảm giác được rõ ràng, nhất
cử nhất động của đôi tay nhỏ đang tác loạn. Vốn định ngăn nàng lại,
nhưng theo những gì y hiểu về nàng, đương nhiên biết nàng đang nghĩ cái
gì. Chỉ cần giả bộ ngủ, đùa chán nàng sẽ thu tay về.
Lưu Nguyệt không biết Hiệp Hàm suy nghĩ cái gì, nhưng nàng lại
bị lớp da thịt săn chắc, tấm thân cực phẩm của Hiệp Hàm mê hoặc, càng
vuốt càng nghiện. Nàng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ của
Hiệp Hàm, Hiệp Hàm nhíu mày, nhưng biểu tình không có tức giận.
Cô nàng thấy Hiệp Hàm không tức giận, càng thêm yên lòng. Động
tác cũng lớn mật hơn, tay nhỏ bắt đầu dọc theo đường cong thân thể Hiệp
Hàm dần dần xuống phía dưới, đi tới thắc lưng cứng rắn của y. Lưu Nguyệt lơ đãng nghĩ đến Diệp hi nói, thắt lưng cùng mông đàn ông càng đặc biệt rắn chắc, càng thuộc tuýt vô cùng mạnh mẻ.
Mới nghĩ đến đây, Lưu Nguyệt mặt mày đỏ bừng, theo tình huống
trước mắt, Hiệp Hàm hẳn là thuộc loại rất mạnh mẽ đi. Sau đó nàng lại
muốn nghiệm chứng nhiều hơn, đem tay nhỏ sờ đến sau thắt lưng Hiệp Hàm.
Hiệp Hàm mày càng nhăn, y bắt đầu hối hận nhất thời mềm lòng,
cho nàng leo lên giường. Vốn tưởng cô nhóc này sẽ không làm quá, ai mà
biết nàng càng sờ càng mạnh, hơn nữa, y cũng xem nhẹ lực ảnh hưởng của
nàng đối với mình, cổ họng Hiệp Hàm lại nhịn không được giật giật, y như đang bị lữa đốt toàn thân.
Lưu Nguyệt càng sờ càng đắc ý, càng làm càng nghiện. Nhưng cũng
không quên chủ yếu mục đích hôm nay là gì, sờ soạng lâu như vậy Hiệp Hàm cũng chưa động tĩnh, chẳng lẽ thật sự là vì nàng đối với y không có lực hấp dẫn? Nhớ rõ trong sách nói chỉ cần nữ chủ nhẹ nhàng tiến tới nam
chủ, lập tức bị lôi lên giường ăn a. Như thế nào đặt trên người nàng lại kém nhiều như vậy?
Chẳng lẽ là kích thích không đủ? Lưu Nguyệt đột nhiên lóe lên ý
niệm trong đầu. Sau đó tâm niệm vừa động, lặng lẽ dứng lên. Hiệp Hàm cảm thấy đôi tay nhỏ đã rút về, trong nhất thời nhẹ nhỏm, còn chưa kịp điềm tỉnh. Đã muốn hỗn loạn, trên môi đã có cảm giác mềm mại.
Nghe bên tai lan ra âm thanh hít thở, y chỉ biết cô nàng này đổi phương pháp tra tấn mình. Lưu Nguyệt nhìn Hiệp Hàm bình thản ngủ, nhìn
đôi môi lạnh ửng đỏ kia, thuận theo bản năng đem môi mình ghé sát lại,
chậm rãi cảm thụ cảm xúc lành lạnh, sau đó nhẹ nhàng vươn lưỡi, từng
chút từng chút liếm láp đôi môi y.
Hiệp Hàm thật không thể không than nhẹ một tiếng, sau đó mở bừng mắt. Từ bị động thành chủ động, bàn tay to duỗi ra đem Lưu Nguyệt ôm
lấy, mặt khác một tay chế trụ sau gáy nàng, đem đôi môi nàng dán sát môi mình, ở thời điểm nàng khẽ nhếch cái miệng nhỏ để thở, không chút khách khí chui vào trong vòm họng nàng, không kiêng nể câu dẫn nàng.
Ngay tại thời điểm đầu óc Lưu Nguyệt hóa thành nước, Hiệp Hàm
mới buông nàng ra. Thân mình mềm nhũn của nàng trực tiếp dán trước ngực
Hiệp Hàm. Hiệp Hàm vừa lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ừng đỏ của nàng. Sau đó bàn tay to kia, đem nàng cố định ôm trong lòng, siết chặt lấy. Lưu
Nguyệt một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, sau đó mới phát hiện bản thân hết cách, hai tay bị Hiệp Hàm gắt gao cố định, rốt cuộc không thể làm
gì được.
Nàng trợn mắt nhìn Hiệp Hàm, kết quả y đã muốn thản nhiên nhắm
mắt. Vừa rồi khi Hiệp Hàm ôm nàng, nàng rõ ràng cảm giác được Hiệp Hàm
cũng động tình, chổ cứng chạm vào bụng nàng tuyệt không giả được, nhưng
là vì cái gì y vẫn trấn định như vậy, Lưu Nguyệt phẫn nộ rồi. Hiệp Hàm
như thế nào có thể không nhìn ra sự hiến thân của nàng.
Thế Giới của Lưu Nguyệt phát hỏa, điều này vô cùng đáng sợ. Nàng quyết định sài tuyệt chiêu. Lưu Nguyệt ở trong lòng Hiệp Hàm cọ cọ,
chính là cọ mãi cùng không thoát được sự giam cầm của Hiệp Hàm. Bất đắc
dĩ nàng phải mở miệng kêu Hiệp Hàm, “Hàm, buông.” Hiệp Hàm hơi hơi nhăn
mày, vẫn không mở mắt, “Đừng náo loạn, ngoan ngoãn ngủ.”
Lưu Nguyệt không phục trừng hắn, “Không nháo, người ta muốn đi
WC.” Hiệp Hàm rốt cục mở to mắt, hồ nghi nhìn Lưu Nguyệt liếc mắt một
cái, thấy hốc mắt nàng có chút đỏ, trong lòng không khỏi nhói đau. Những gì y làm chẳng lẽ xúc phạm nàng? Y làm tất cả đều là vì tốt cho nàng,
nàng còn đang đi học, loại chuyện này nhất thời không thể gấp.
Hiệp Hàm nhẹ nhàng buông nàng ra, Lưu Nguyệt bỉu môi không cam
lòng leo xuống giường. Hiệp Hàm nhịn không đư