
nữa không?” Thiển Thiển cùng Lưu Nguyệt đi sau
bọn họ, đưa mắt nhìn nhau, có phần không tin nổi. Đây là người hay nói
lý lẻ trong game, nói năng nghiêm nghị, trong đời thực được coi là Chu
luật sư thiết diện vô tư đây sao? Thiển Thiển nhịn không được tán thưởng nói “Diệp Hi quả nhiên là cao thủ trong cao thủ, đầu gỗ cũng có mùa
xuân a.” Sau đó lại quay đầu nhìn Lưu Nguyệt,“Ngươi cũng phải cố lên,
đem lửa của ngươi làm tan mớ băng kia đi.” Lưu Nguyệt nghe xong, theo
bản năng quay đầu nhìn Hiệp Hàm đang đi ở phía sau. Cũng không biết Hiệp Hàm có nghe thấy gì không, mà y cũng đang nhìn Lưu Nguyệt, bộ dạng cười mà không cười, khiến Lưu Nguyệt không hiểu nổi suy nghĩ của y.
Tới khi 3 nàng mỗi người cầm một hộp bắp rang bơ, cùng một đống
lớn đồ ăn, mới từ siêu thị bên cạnh rạp chiếu phim đi ra. Lúc này, Tôn
Minh đã mua xong vé đang đứng chờ sẳn, nhìn thấy cả bọn đi tới liền cười hì hì nói “Vé ở khu đại sảnh bán hết rồi, ta chỉ mua được 3 vé cặp dành cho tình nhân, không thành vấn đề chứ?” Diệp Hi lập tức ôm cánh tay Chu Dật Khải, vui vẻ nói “Đương nhiên không thành vấn đề.” Kỳ thật trong
lòng nàng đang muốn gào lên, đây đúng là ý trời a.
Rốt cuộc là ý trời hay ý người đây? Tôn Minh chia vé xong, Thiển Thiển nắm tay hắn đi sau cùng, cười gian. Tôn minh cũng bày một vẻ đắc
ý, “Bà xã đại nhân, nhiệm vụ hoàn thành mỹ mãn. Vậy có được thưởng
không?” “Thưởng ư? Vậy ta sẽ cho ngươi một nụ hôn nhé.” Tôn Minh hớn hở
kêu gào. Thiển Thiển lườm hắn một cái, bộ dạng này, quả là rất dễ hài
lòng a.
Khi đi tới bàn soát vé, Diệp Hi kéo Chu Dật Khải tiến vào, Diệp
Hi ở trong sảnh nháy mắt một cái. Lưu Nguyệt thấy vậy cũng khẽ nháy mắt
đáp lại, ám chỉ nàng sẽ nắm bắt cơ hội. Tới khi Thiển Thiển cùng Tôn
Minh vào, Thiển Thiển còn trừng mắt nhìn Lưu Nguyệt, cảnh cáo nàng trăm
ngàn lần không được luống cuống, đây đều là do nàng ta tỉ mỉ bày ra a.
Lưu Nguyệt ngây ngô cười cười làm như không thấy, sau đó đi theo Hiệp Hàm vào trong. Đây là lần đầu tiên Lưu Nguyệt ngồi dãy ghế tình
nhân, không giống như những dãy ghế bình thường khác, trái phải đều có
vách ngăn. Khi ngồi xuống, sẽ giống như một căn phòng nhỏ chỉ có mình và đối phương, loại cảm giác này đúng là rất gắn bó. Hơn nữa đèn đóm bốn
phía đều khá mờ ám, làm cho Lưu Nguyệt có phần xấu hổ. Phim còn chưa
chiếu, Lưu Nguyệt đã ngồi một bên nhìn ngắm Hiệp Hàm, y tùy tiện ngồi
xuống, dựa lưng vào ghế, bày ra một bộ dạng vô cùng thoải mái, sau đó
cầm gói đồ ăn lấy ra, đưa mấy thứ trong đó cho Lưu Nguyệt. Cuối cùng mới mở lon coca ra uống.
Lưu Nguyệt ngồi tự động viên bản thân, OK! Không khí không tệ,
hoàn cảnh không tệ, chỉ còn thiếu thời cơ. Phim bắt đầu chiếu, hai mắt
Lưu Nguyệt tuy rằng nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng kỳ thực tâm lại
đặt bên người ngồi kế mình, nàng cố tỏ ra không để ý chút gì đến Hiệp
Hàm đang ngồi bên cạnh kia. Nghĩ thầm, len lén xích lại gần một chút
chắc sẽ không bị phát hiện.
Hít sâu vài lần, nàng dũng cảm quay đầu lại, chuẩn bị tìm một đề tài cùng Hiệp Hàm tạo không khí ám muội. Vấn đề là vừa đảo mắt qua nhìn liền bị choáng váng, Hiệp Hàm đang tựa vào thành ghế ngủ. Sau đó nàng
mới nhớ ra, đúng rồi, tối qua Hiệp Hàm thức làm việc cả đêm, sáng sớm
lại phải đi làm, sau đó đi họp mặt, giờ lại phải cùng nàng xem phim,
thật sự đúng là làm khó cho y rồi. Nàng thấy Hiệp Hàm đang ngủ, mới dám
tiến lại gần nhìn khuôn mặt y, đôi lông mày thẳng tắp, hàng mi dày, cùng đôi môi hơi chếch lên, cho dù là hệ thống đèn ở đây có chút mờ ám,
nhưng Lưu Nguyệt vẫn biết được đôi môi đó có màu hồng phấn, khi cười rộ
lên khóe miệng hơi cong, và nàng rất thích độ cong đó.
Thời gian cùng không gian cứ thế yên lặng trôi. Nàng nhìn y,
không biết tự lúc nào, đã chạm vào đôi môi Hiệp Hàm, cảm giác mềm mại
lành lạnh kia, giống như hoa quả tươi mát, làm cho lòng nàng dâng lên
một cảm giác ngọt ngào. Tới khi hồi phục lại tình thần, nàng hoảng sợ,
lùi ra xa, ngây ngốc mà đưa tay sờ sờ cánh môi mình, sao nàng lại có thể làm như vậy, lại thừa dịp y ngủ mà hôn trộm y. Nếu y mà biết, nhất định sẽ nghĩ nàng thật không biết xấu hổ.
Vì đang mãi trầm tư nên nàng không nhìn thấy được, khóe môi nàng vừa hôn qua, theo quán tính lại gợn lên độ cong nàng yêu thích nhất. Từ rạp chiếu phim đi ra, Lưu Nguyệt chẳng thể biết bộ phim đó nói về cái gì. Thiển Thiển cùng Diệp Hi ở một bên không ngừng bàn về tình tiết
trong phim, nàng đành phải giả ngu cười cười, chẳng lẽ muốn nàng thành
thật khai báo rằng, nàng bận nhìn Hiệp Hàm đến ngẩn người, đã vậy còn
hôn trộm y. Trời ạ! Nàng đúng là một nữ nhân đầy tội lỗi a!
Trên cơ bản Hiệp Hàm vừa vào đã bắt đầu ngủ, mãi cho đến gần hết phim mới tỉnh. Cho nên Lưu Nguyệt dám khẳng định, trong sáu người bọn
họ, chỉ có nàng và Hiệp là chưa xem, khiến nàng càng nghĩ càng cảm thấy
chột dạ. Không biết mấy người phía trước bàn bạc chuyện gì, đột nhiên
Thiển Thiển quay người lại kéo kéo nàng, “Tiểu Nguyệt, ngươi thấy sao?”
Nàng mờ mịt nhìn Thiển Thiển, thấy cái gì? Vừa thấy nàng thất thần không rõ sự tình gì, Thiển Thiển bất đắ